_______________
Hà Mỹ Nhan
GIÒNG HỌ
Theo lời của ba tui kể lại thì giòng họ tui ở
Thuợng Hải. Ông cố tui ngày xưa là người Hẹ , là một danh y rất tiếng tăm
và có nhiều tiệm thuốc bắc , giang sơn là nguyên dãy núi đất đai rộng lớn .
Giòng họ tui bên Tàu con cái đều xinh đẹp nên khi cưới gả phải lựa người
thanh lịch và mặt mày thanh tú. Vì vậy mà việc cưới gả rất kén chọn. Tui có một
bà cô nổi tiếng hoa khôi ở Thuợng Hải. Bà có chồng làm quan chức rất lớn và
giàu sang. Ông nội tui đươc sanh bên Tàu. Sau đó ông cố tui vì phản Thanh phục
Minh mà chạy qua Việt Nam sinh sống và có vợ sau là người Việt.
Khi ông nội tui 6, 7 tuổi bà cố dẫn
ông nội qua Việt Nam ở. Nhưng vài năm sau ông cố kêu bà cố dẫn ông nội tui
về Tàu cho ông đi học chữ và nối nghiệp nghề thầy thuốc. Đến khi ông nội tui 20
tuổi thì bên Tàu loạn lạc quá nên bà cố cho ông nội về Việt Nam còn bà cố ở lại
Thuợng Hải .
Bên Tàu ông nội tui về Quãng Châu học
nên sau này ông nội nói tiếng Tiều và tiếng Quãng rất giỏi. Ngoài ra ông
nội còn nói được tiếng Phước Kiến, Hải Nam và rât nhiều thứ tiếng bên Tàu ,vì
ông làm nghề y nên phải học nhiều thứ tiếng địa phương khác cho tiện việc hỏi bịnh,
bắt mạch, hốt thuốc cho bịnh nhân.
Ông nội tui có 3 người em cùng
cha khác mẹ là bà cô Tư, bà cô Năm và ông chú Sáu Thiền. Ông chú tui mất sớm
lúc mới 30 tuổi . Bà cô Tư tui có chồng về Miệt Thứ. Bà cô Năm tui có chồng
sanh 1 người con gái tui kêu là cô hai Hui ( Hui tiếng Tiều là Hoa) , chồng của
bà cô Năm mất sớm nên hai mẹ con bà về tá túc với ông nội tui.
Bà nội tui sanh rất nhiều con
nhưng không nuôi được nên chỉ còn cô hai Nhâm và ba tui. Tuy nhiên tánh tình
hai người khác nhau một trời một vực nên không thuận.
CÔ HAI NHÂM
Ba tui nói cô hai Nhâm hồi trẻ rất đẹp. ( sau
này khi tui lớn vẫn thấy cô đẹp lắm) . Nước da cô hai mỏng thé trắng hồng.
Mái tóc hơi xoăn lọn tự nhiên. Đôi mắt một mí ( giống ông nội tui )nhưng
to tròn long lanh. Chiếc mũi nhỏ xinh và đôi môi lúc bào cũng tươi thắm. Đặc biệt
cô có đôi bàn chưn nhỏ xíu , gót đỏ hồng( bàn chưn ba tui cũng đỏ hồng như dị )
và nhứt là đôi bàn tay búp măng tuyệt vời. Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại với những
ngón tay tròn và đầu ngón tay thon nhỏ xíu với những cái móng tay hồng hồng
mà mỗi khi nói chuyện cô múa múa dịu nhiễu.
Cô hai tui là người rất thuơng
tiền. Tình cảm đối với cô không cần thiết. Đã vậy tính cô rất kiêu căng và hay
khi người. Khi còn trẻ cô đẹp quá nên có nhiều người ngấm nghé cho nên cô
rất kén chọn . Không biết sao cô ưng dượng hai tui. Ba nói lúc đó dượng hai tui
học giỏi ,làm hiệu trưởng của 1ngôi trường nên mọi người gọi dượng là ông Giáo
. sau đó dượng được cất cử làm 1 quan chức trong làng. Trái với cô hai, dượng
hai tui tính tình hòa nhã, đối đãi với mọi người rất tốt và hay giúp đỡ họ. Dượng
luôn kính trên nhuờng dưới vì vậy dượng hai Giáo được mọi người yêu quý và kính
nể.
Cô hai tui giàu có , làm nghề
cho vay . Cô ở với dượng hai Giáo có 1 người con gái tên là Phụng Nga. Cô đi suốt
ngày để thu tiền cho vay vì vậy không quan tâm tới chồng con. Chị hai Phụng Nga
còn nhỏ xíu mà thiếu vắng tình thuơng yêu của mẹ ,nhưng bù lại chị
được cô hai Hui thuơng lắm . Cô hai lúc ấy khoảng đôi tám , mồ côi cha, hai mẹ
con ở với ông nội tui mà cô kêu là cậu. Hàng ngày dượng hai Giáo đi làm
nên chị Phụng Nga do 1 tay cô hai Hui chăm sóc từ miếng ăn giấc ngủ. Cho nên chị
Phụng Nga coi cô như mẹ và xa lạ với cô hai Nhâm. Má tui nói nghe ba kể lại lúc
chị Phụng Nga lên 3 tuổi tròn trịa mũm mĩm lắm. Môt hôm cô hai Nhâm nổi hứng
ngồi đổ bánh bèo nước dừa. Chị Phụng Nga chay lon ton lại hỏi :
- Má, má làm bánh hả? Má cho
con ăn dí!
Cô hai tui nạt:
- Con quỷ, chưa gì
mà đòi ăn hà. Tránh ra!
Chị hai Phụng Nga tiu nghỉu chạy đi, một
lát sau chắc thèm quá chị hai chạy vô bếp hỏi:
- Má cho con 1 cái hen má
!
Cô hai tui quay phắt lại lấy cái chung
bánh bèo còn nóng hổi úp vô má chị Phụng Nga .
- Đó, mày ăn đi..!
Chị Phụng Nga nóng quá khóc ré lên, bên má đó
đỏ ửng và phồng rợp lên tức thì... ba tui đang ngồi nhà trên nghe khóc chạy xuống
, thấy cảnh tượng đó tức giận xáng cho cô hai Nhâm một bạt tay . Còn cô hai Hui
thì vừa khóc vừa ẳm chị Phụng Nga ra sau hè lấy nước dội cho chị bớt nóng. Ba
tui chỉ vô mặt cô hai Nhâm nói :
- Hùm dữ còn không nỡ ăn thịt
con, chị là cái giống gì mà ác hơn cọp beo dị hả?
Dượng hai Giáo đi làm về nghe thuật lại ôm lấy
chị Phụng Nga thở dài không nói một lời. Chỗ gò má chị Phụng Nga bị phồng lên mộng
nước. Tối đó cô hai Hui phải lấy khăn quấn bàn tay chị hai và thức sáng đêm
canh , sợ chị đau quá quào vô chỗ phỏng. Ông nội tui kiếm lá thuốc giã ra
đắp vô chỗ phỏng cho nó mát và mau lành.
Đã từ lâu dượng hai Giáo quá chán chường
cô hai Nhâm, một con người coi tiền trọng hơn tình nghĩa, nay việc này như giọt
nước tràn ly. Dương hai tuyên bố : Dượng mà thôi đươc cô hai Nhâm thì cúng một
con heo mời cả làng ăn. Cô hai tui nghe vậy trề môi nói:
- Cái thứ nghèo mà làm mặt
phách, tui đâu có ham cái thứ chồng mạt hạng như anh.
Bà cô Năm và cô hai Hui ở nhà
ông bà nội ăn cơm của ba tui nuôi nhưng không phải yên thân với cô hai Nhâm
đâu nghe. Hễ cổ đi khỏi thì thôi, chừng có nhà thì chì chiết mắng mèo chửi
chó suốt. Cô hai Nhâm nói hai má con bà cô Năm là đồ báo đời, ăn bám không biết
nhục, cổ sai cô hai Hui còn hơn ở đợ. Giặt đồ thì chê hông sạch. Nấu canh kho
cá thì chê mặn , lạt, tanh rình.
- Cái đồ gì mà ăn ở
như con mên thằng thổ dị á. Dòm cái bộ mình của nó coi, lớn đầu mà tóc
tai mắc ói hà. Ai lợi nhà mắc cỡ dí người ta.. Cổ mắng cô hai Hui.
Tội nghiệp cô Hai Hui hiền lắm, nín thinh
không dám trả lời. Chỉ rươm rưóm nước mắt. Đêm nào hai má con cô cũng khóc mà
không dám cho ông nội tui hay. Chỉ có ba dí bà nội binh cô hai Hui. Một lần
cô hai Nhâm đang chửi thì ba tui đi về nghe. Ba bước vô nói:
- Chị chê thì mơi mốt chị
giặt đồ nấu cơm ên đi nghe.
- Nó là bà nội mầy sao nói động
tới nó mày binh dị ? Ăn ở không hả...?
- Người ta ở nhà làm đầu tắt
mặt tối chớ có trây nhớt như chị đâu.. ở không hả, rồi ai giữ con
cho chị đi chơi? Ai hầu hạ cơm nước cho cả nhà? Chị có tay có chưn sao chị
hông làm. Mà chị làm rồi ai son phấn, ai đi đánh tứ sắc, ai đi đàn đúm chớ!
- Tao có rảnh đâu, tao phải đi
kiếm tiền.
- Chị kiếm tiền nuôi ai mờ chị
kể? Cơm tui chị ăn còn dính kẻ răng đó nghe!
- Cái đồ khôn nhà dại chợ, binh
người dưng.!
- Ai là người dưng ở đây, chị
nói coi, người dưng mờ vô đây nuôi con chị, còn chị mẹ ruột mà tệ còn hơn
người dưng nữa!
Bà nội thấy căng quá lên tiếng :
- Thôi đi, Chị em bây gấu
ó cho thiên hạ nghe người ta cười thúi đầu.
Cô hai Nhâm gân cổ:
- Chớ má hổng nghe nó mắng tui
nãy giờ ha?
- Thằng Phú nín đi con, nhịn nó
cho êm nhà . Bà nội tui can.
Ba tui đứng lên :
- Con nín lâu nay đó má, mà chỉ
cứ ăn hiếp con Hui hoài, thấy con người ta hiền rồi làm tới.
Quay qua cô hai tui , ba
thêm 1 câu:
- Tui nói rồi , chị vừa vừa phải
phải đặng còn có chút đức mà nhờ hen, ác quá mơi mốt trời trả báo khỏi chạy
đa..
Rồi ba bỏ ra sân ngồi. Cô hai Hui
nảy giờ ôm chị Phụng Nga ra sau hè ngồi khóc..
1 comment:
(tiêp; theo)
phải là tiếp theo
cám ơn
Trẩn (Chen) Tiếp Theo
T T T
Post a Comment