Monday, March 28, 2022

Viết Lại để Nhớ Thầy Phạm Huy Viên ....

 ________________________________________

HOÀNG THỊ TỐ LANG

Bài viết để kính tặng Thầy Phạm Huy Viên nhân ngày giỗ đầu của Thầy 26 tháng 3


Viết cho Thầy Tôi - Giáo Sư Phạm Huy Viên-

Thầy kính thương

Thế là Thầy đã thực sự ra đi vĩnh viễn và em HoàngThịTố Lang Cô học trò của Đệ Tam B2 năm nào của trường NTT bên trời Tha Hương nầy đã không về được bên nhà để tiễn đưa Thầy đến nơi an nghỉ sau cùng

Em đọc lại đoạn văn em viết cho Thầy trong lần Thầy Trò ta gặp gỡ sau cùng vào tháng 7 năm 2018 mà nghe lòng rưng rưng, không ngờ gặp Thầy lần đó và cũng là lần sau cùng, nhớ Thầy vô cùng là nhớ

 

Sau hơn 60 năm ở Rạch Gía, thầy tôi đã là người Rạch giá thật sư. thầy yêu mảnh đất hiền hòa đầy tình người nầy như chính quê hương của Thầy song rồi Thầy đã bỏ Rạch giá mà đi. Hôm về đến Rạch giá may mà gặp được Thầy vì 2 ngày sau Thầy đã lên đường di chuyển về Bảo Lôc. Buổi sáng nơi nhà HTTL nghe Thầy nói"Tụi nó có 3 Đặc Khu, Thầy cũng mới vừa mua một Đặc Khu ở Bảo Lôc nè TL.

Ngỡ là Thầy giễu, trước tình hình đất nước Thầy cay đắng nói thế, ai ngờ hôm sau đi uổng cà Phê cùng Thầy, thầy Trịnh Long Tuyền cùng các em học sinh NguyễnTrung Trựccũng là buổi chia tay để mai Thầy lên đường.

Thầy đã bỏ Rạch giá mà đi về phương trời mới theo anh Trân Bang Thạch - chủ xị Blog Phan thanh giản Đoàn Thị Điểm USA có lẽ cũng là chuyện Đặc Khu Phú Quốc ...

Có lẽ Thầy muốn đi xa hơn để không còn nhìn thấy nay mai những cảnh huống đau lòng ngày mai của Rạch giá.

Thầy ra đi, buổi sáng hôm đó nơi quán cà phê của Ngọc Sương học trò Thầy ngồi chờ Thầy ghé lại để tiễn Thầy lên đường, song Thầy đã không ghé cho học trò Thầy nói câu giã từ lần cuối.

Dù sao em cũng còn may mắn gặp được Thầy lần nầy sau mấy ngày phone tìm Thầy mà không được.

Chị Kim Quang ơi, Nguyên Nhung ơi, anh Trần Bang Thạch ơi, anh Lê đình Chơn Tâm ơi, TL đã chia đến Thầy phần quà của chị Kim Quang gởi sang như món quà mọn của chị KQ để tiễn Thầy lên đường. và khi nhận quà của anh Chơn Tâm em thấy hình như có giọt lệ nào trong mắt Thầy anh ơi....

 

Thầy đã đi rồi biết có trở về không?

Để bao học trò xưa bàng hoàng ngơ ngẩn

Rạch giá chiều nay sao buồn tha thiết

Mưa ngất trời, mưa.. mưa. mãi không thôi

 

Thầy đã đi rồi biền biệt xa xôi....

Ly cà phê  sáng nay ai buồn ứa lệ

Cà phê không Thầy quán buồn biết mấy

Chúng em vẫn ngồi đây chờ đợi Thầy về”



Bây giờ thì chúng em không còn lần nào bên quán cà phê mà đợi Thầy về nữa rồi, vâng “Cà phê không thầy quán buồn biết mấy”, hình ảnh Thầy cùng đám học trò năm xưa  bên quán Marina Đường Nguyễn An ninh sáng hôm nào như đang hiện ra trước mắt em, quán cà phê nầy mà học trò Rạch giá hay gọi là quán của Thầy Viên mà, có lẽ Thầy hay hẹn gặp học trò nơi đây lắm thì phải, em còn nhớ hôm ấy lúc ở quán ra và  từ giã nhau ra về em hỏi cô bạn đi cùng”ai đưa Thầy Viên về”, Thầy nghe HTTL hỏi thế và Thầy đáp ngay”Thầy có xe, Thầy lái về mà TL, em khỏi lo cho Thầy”

Quay lại tôi thấy Thầy tay dắt chiếc Honda và bắt đầu đề máy mà giựt mình …Thì ra ông Thầy còn khỏe lắm, lái Honda thật ngầu, năm đó Thầy đã 83 mà Thầy còn dám lái Honda trên đường phố Rạch giá với xe cộ như mắc cửi, tôi ngồi sau xe bạn tôi lái mà tôi còn run trước xe cộ đông đúc bây giờ, vậy mà hôm nay Thầy đã đi rồi …

Ba Mẹ tôi có 8 đứa con và 8 chị em tôi đều là học trò của Thầy, Thầy hay nhắc điều nầy với mọi người”Chị em nó 8 đứa đều là học trò của tôi”như một niềm hãnh diện nào đó cũng như Thầy hay khoe với bạn bè những đứa học trò Thầy thương quí  mà có lần tôi nghe Thầy khoe   anh Lê Đình Chơn Tâm tốp học trò đầu tiên của Thầy ở NTT rằng” LĐCT thương tôi lắm, nó email  đòi mua vé máy bay cho tôi đi Paris chơi vv và vv”, cũng như Thầy hay nhắc và lo lắng cho Nguyên Nhung khi cô học trò xưa của Thầy đang mổ mắt  bên nầy ….

Thầy thương học trò lắm và ngược lại cũng vậy, sau 75 trong hoàn cảnh nghiệt ngã của quê hương Thầy Trò RG càng gần nhau hơn, những tiệc rượu cuối tuần nay nhà trò nầy mai nhà trò kia, trên chiếu rượu đều có mặt của Thầy, có lần thằng em trai của tôi viết thơ sang bảo” Tụi em mới nhậu cùng Thầy Viên vui lắm”, cái vui theo tôi nghĩ là cái tình Thầy Trò còn mãi trong lòng người học trò Rạch Gía. Thầy tôi hay tếu lắm và các câu chuyện tiếu lâm châm biếm đầy thi vị của Thầy đã làm đám học trò cười nghiêng ngữa  quên đi phần nào cuộc đời trong hoàn cảnh nghiệt ngã của quê hương

Có một email Thầy viết cho tôi Thầy nói rằng” TL ơi MT bây giờ gọi Thầy bằng anh”, Chị MT là học trò Thầy và cũng là bạn học cùng lớp với Chị KC phu nhân của Thầy, đọc email đó tôi viết bài” Lá Thư gửi người Thầy Cũ bên nhà đến Thầy như sau:

Thầy kính mến.

Nhận được thư Thầy chiều nay. Em đọc thư Thầy một hơi mà trong lòng vui vô cùng.Thật vui Thầy a. Vui vì sau bao nhiêu năm tình Thầy Trò ta vẫn còn đó dù là kẻ chân  mây người cuối bể. Đứa học trò nhỏ bé năm xưa của Thầy giờ đang phiêu bạt nơi đất khách quê người, xa Thầy cả mấy biển rộng sông dài rồi Thầy ơi. Thế mà mấy mươi năm trôi qua rồi Thâỳ nhỉ? Bây giờ thì Thầy trò ta tóc ai cũng nhuộm màu sương tuyết hết rồi. Em nhớ lần nào đó em qua Cali, em có dịp gặp lại các học trò cũ của em. Cô bé học trò năm xưa nũng nịu bảo cô giáo cũ của nó rằng:

- Cô ơi Cô xem tóc em bạc hết rồi Cô ơi.

Và em nhớ em đã rưng rưng ôm con bé vào lòng và nói: 

- Không sao đâu em, tóc bạc mình có thể nhuộm được miễn tình Thầy Trò mình không bạc là đủ rồi. Phải thế không em?

 Thầy ơi! Em đọc thư Thầy bao nhiêu lần nghe Thầy kể các anh chị học trò cũ từ bên nầy có về thăm nhà và có đến thăm Thầy để em thấy cái hạnh phúc thật đầy mà Thầy nhận được từ những tấm lòng"Tôn Sư Trọng Đạo", từ những tấm lòng Tình Nghĩa Quốc Văn Giáo khoa Thư bên trời viễn xứ nầy. Nhưng trong thư có đọan Thầy viết:

" Mà TL ơi MT không gọi Thầy là Thầy nữa mà gọi Thầy là anh" .... làm em tự hỏi và hoang mang "Hình như có cái gì hơi là lạ trong câu nói ấy" Vâng, Chị MT xưa kia là học trò của Thầy em mà, Nhưng nghe Thầy nói  em không nghĩ là Thầy khó chịu về cách gọi của Chị mà có thể đó là một cách Thầy khoe với học trò của Thầy cái thân tình của Thầy trò sau bao năm gặp lại, và có thể Cô học trò năm xưa thấy Thầy mình vẫn trẻ trung như dạo nào chăng? Có đúng thế không Thầy? Mà cũng có thể Thầy hơi hụt hẩng nghe mất mát một cái gì đó chăng? Em lại nghĩ như thế?

Mà Thầy ơi chị MT  có gọi Thầy là anh thì cũng còn có thể vì chị là bạn cùng lớp với chị Kim Chi em - phu nhân của Thầymà -, đôi khi chị ấy muốn gọi Thầy là anh cho thân tình hơn vì bây giờ Thầy đã là phu quân của bạn chị rồi. Nói là nói thế chứ nếu em là chị MT em không gọi Thầy như vậy đâu.  Muôn đời thì Thầy vẫn là Thầy. Em hơi "Old Fashion" Thầy nhỉ?

Còn có cái chuyện nầy em sắp kể cho Thầy nghe đây thì học trò gọi thầy bằng anh mới là chướng, mới là coi không được.  Em phản đối vô cùng. Để em kể Thầy nghe nha như là một câu chuyện phiếm cuối tuần. Chuyện nầy có thiệt 100% đó Thầy. Đừng nghĩ con nhỏ học trò Thầy hay viết rồi nó đặt chuyện lung tung trên trời dưới đất mà kể cho Thầy nghe nhá ...  Thầy không tưởng tượng được khi nghe xong đâu. Cách đây cũng khá lâu khoảng 20 năm về trước em có đi một cái Party thân hữu tại thành phố em ở nè thì lúc ấy có một Thầy của quê mình ngày xưa vừa từ trại tị nạn mới sang. Lúc đó Thầy mới đến, em gặp em mừng lắm hai vợ chồng em cuối tuần là đến nhà Thầy khiêng đô khiêng đạc, lượm cái nọ cái kia mang đến, từ cái chén cái dĩa cho đến cái giường cái tủ cho Thầy. Trời ơi, hồi cái khoảng thời gian  đó mà gặp lại người cùng quê cùng trường mừng như chết đi sống lại đó Thầy. Một bữa đó cuối tuần em đi đến nhà một người bạn dự Sinh Nhựt, em lại gặp Thầy ấy trong party đó, Party  nầy  cũng có một vài người em biết ngày xưa  cũng là học trò  xưa của Thầy. Thấy Cô học trò đó, em mới bương bả dắt cô ta lại giới thiệu ... Đây là Thầy ... Chị còn nhớ không? Thầy dạy trường ... hồi xưa đó năm .... .Thầy vừa ở đảo mới sang.  Tưởng là chị học trò đó sẽ mừng rỡ, lăng xăng, vồn vã chào người Thầy cũ của mình,  ba điều bốn chuyện ai dè cô ta ỏng ẹo và phang một câu nghe xanh rờn, lạnh lùng sương khói luôn, em nghe thiệt tối tăm mày mặt,  tay chân em nổi gai ốc cả lên. Thầy nghe nha cô ta  nói như thế nầy nè: 

- Tui nhớ hình như ngày xưa tui có học với anh thì phải!

Trời đất! Em có nghe lộn không nè trời. Thiệt tình em nghe mà nóng mặt cả lên. Hai lỗ tai em lùng bùng. Trời đất như quay cuồng muốn đảo lộn. Mà ngộ lắm Thầy ơi, ông Thầy nầy cũng điềm tĩnh một cách thật lạ lùng không nói năng gì cả.

Cô học trò đỏng đảnh chờ câu trả lời từ ông Thầy song thấy ai cũng im re, cổ  có lẽ hơi quê bèn nói bồi  thêm như muốn đính chánh cái gì đó: 

- Mà thật ra tui cũng không biết bây giờ phải gọi là anh hay là Thầy nữa? ( nghĩa là đã xác nhận mình là học trò của ông Thầy rồi ! )

Đến đây mới là đoạn hấp dẫn nè Thầy. Lúc đó em nhìn sang Ông Thầy em bắt gặp Thầy nhìn em. Thầy điềm tĩnh (thật điềm tĩnh), nhìn Cô ấy và nói thật nhẹ nhàng, tự nhiên như không có gì hết:

- Cô muốn gọi như thế nào cũng được. Có sao đâu phải không TL vì bây giờ tôi "mất dạy" rồi. Rồi Thầy cười khẩy. Cái nụ cười hết sức là cay đắng và Thầy tiếp theo luôn như để giải thích hai chữ mất dạy mà mình vừa thốt ra: 

- Thì sau 75 tụi VC không cho tôi dạy nữa thì tôi không mất dạy thì còn gì nữa

Không đúng sao ?

Câu chuyện kết thúc ở đó. Cô học trò tái tím mặt mày và  bỏ đi một mạch không ngoái lại. Có thể tại tiếng Việt ta phong phú quá mờ, chỉ một chữ "you" của tụi Mỹ mà ra biết là bao nhiêu chữ VN nào là: Thầy cô, ba má, bố mẹ anh chị chú bác, cô dì cậu mợ vv. nên Cô ta là dân tây rồi thì Thầy và anh cũng là một, cũng là you mà thôi. Gọi Thầy là anh thì đúng quá rồi có sao đâu nè?.. Em  nắm tay Thầy như muốn chia sớt chút ngậm ngùi nào đó trong cảnh huống bẽ bàng như thế nầy. Thầy chớp mắt. Em thấy hình như có giọt lệ nào buồn tủi vừa ứa ra. Thầy gượng nhoẻn miệng cười và nói với em rằng: 

- Chắc là trông tôi ở đảo mới qua còn tả tơi lắm phải không TL?

Em im lặng. Em biết dù không muốn buồn Thầy vẫn buồn. Thầy em như người lái đò đưa khách sang sông thế thôi. Ai nhớ?. Ai quện?. Ai có lòng . Ai bạc bẽo với người đưa đò năm cũ? Thầy biết hết, nhưng Thầy chưa hề đòi hỏi học trò của Thầy bao giờ.  Em  khẽ nói:

- Thầy đừng nhớ. Quên đi chuyện ấy đi Thầy. Không phải ai cũng vây. Còn bao nhiêu đứa học trò có tình có nghĩa khác mà ...

Tới lúc đến bàn lấy thức ăn em nghe nhà em nói nhỏ:

- Ông Thầy "chơi chữ" làm Cô học trò ngày nào chảnh chọe  ăn mất cả ngon luôn em ạ . 

Ông nhà em đến bên ông Thầy và nắm tay Thầy anh khẽ bảo:

- Thầy đừng buồn. Thầy đừng bận tâm với những người như vậy.

Ông Thầy cười nhẹ và nói:

- Đâu có gì đâu anh. Buồn mà làm gì.  Đất nước quê hương đã mất hết cả rồi  thì xá chi một chữ Thầy nhỏ nhoi nầy có mất cũng là chuyện bình thường thôi anh ạ.

Em đứng đó, em nghe thật đắng cay trong từng câu nói của Thầy. Em đòi nhà em đưa về . Không còn cảm thấy muốn ở lại trong cái không khí rộn ràng nơi đây.  Một nỗi buồn mênh mang trải dài trong lòng  ...

 Đó là chuyện em muốn kể cho Thầy nghe trong lá thư nầy .  Trong đời cũng còn có biết bao tấm lòng Tôn Sư Trọng Đạo, có nghĩa , có tình.  Em nhớ cái hồi ở trại tỵ nạn. Lúc đó Thầy gặp em chắc Thầy còn nhìn không ra . Em ốm nhom, đen thui, tiều tụy, trong hoàn cảnh đó em gặp lại dăm đứa học trò xưa, cũng còn có đứa có nghĩa vô cùng. Ngày ấy nhìn em tả tơi thấy mà thương, hai bộ đồ bạc thếch  mặc cho đến ngày cuối cùng ở trại. Em còn nhớ buổi tối đêm trước khi lên Malaysia cũng khuya lắm rồi  Xuân Mai một em học trò xưa đến lều em ở ấp úng nói lời tạm biệt cô giáo và trao cho em một cái gói nhỏ:

- Mai cô đi rồi em không biết có lần nào gặp lại Cô nữa không. Em tặng Cô chiếc áo nầy để Cô mặc lên đường . Chiếc áo nầy em mang theo lúc vượt biên đó Cô. Cô mặc cho tươm tất .... và để nhớ em nghe Cô ... Nói đến đó em òa lên khóc. Hai Cô Trò em ôm nhau mà nước mắt đầm đìa ... . Bây giờ sau ba mươi năm. Em trôi dạt đến phương trời nầy , chiếc áo của em học trò xưa vẫn còn đây mà người xưa giờ đã ra người thiên cổ. Mỗi lần nhìn chiếc áo em nhớ XM vô cùng. Em nhớ hoài mấy chữ " Cô mặc cho tươm tất để đi định cư"... Trời ơi trong hoàn cảnh lúc đó mà tôi vẫn còn nhận được một tấm lòng thật đẹp từ đứa học trò nhỏ bé năm xưa ...

Thầy ơi

Rán đọc với em nha. Đừng lầm bầm cái đứa học trò sao hôm nay nó lắm chuyện thế. Em chỉ muốn kể cho Thầy nghe chút chuyện bên trời Tha Hương nầy mà thôi.  

Còn riêng em, sao em thương và quí mến vô cùng từng hình ảnh các Thầy Cô lần nào đã truyền cho em những kiến thức để em đi vào đời cho đến những vị Thầy mà Trời dung rủi cho em gặp được bên trời viền xứ nầy  mà những giao tình thật đẹp, dù chưa một lần ngồi trong lớp của Thầy, dù Thầy chỉ day, khuyên bảo em một lời một chữ cũng làm em quý mến và mang theo những hình ảnh nầy cho đến suốt cuộc đời . Nhất tự vi sư, bán tự vi sư mà . Em chỉ tiếc cho Cô học trò xưa của hai mươi năm trước đã dại dột ngu xuẩn chối bỏ Tình Thầy trò của mình và em tự hỏi chẳng biết có khi nào Cô nghe một nỗi ray rức nào đó khi nhớ lại chuyện xưa ... Bây giờ cô ta không còn ở thành phố nầy nữa và ông Thầy cũng đã đi xa lâu lắm rồi em không có dịp gặp lại song bức thư Thầy chiều nay làm em chạnh nhớ đến câu chuyện xưa mà  mỗi lần nhớ đến vẫn làm cho em nao lòng Thầy ạ ...



 Thơ đã khá dài. Em xin tạm biệt Thầy nơi đây. Hy vọng một lần nào đó Thầy trò ta sẽ gặp lại nhau tay bắt mặt mừng để em kể cho Thầy  nghe bao chuyện vui buồn bên trơì viễn xứ nầy. Em kính chúc sức khỏe đến Thầy và mong Thầy và gia đình mãi mãi an vui.

Hoàng Thị Tố Lang

Và sau đó tôi nhận được bài viết sau đây của Thầy viết cho HTTL:

______________________________________

  Thầy đọc thư của em mà suy nghĩ nhiều

    Tuy em đã hiểu thầy , không bao giờ nghĩ sai về thầy , nhưng thầy vẫn muốn viết thêm .

    Đúng là thời bây giờ có nhiều thay đổi , nhưng thầy không thấy ngỡ ngàng vì ... trái đất quay mà !  Em thắc mắc vì tình thầy trò của ... người ta . Nhưng thầy thấy trời sinh ra mỗi người một tính , mình phải có lòng bao dung mà chấp nhận thôi .

     Thầy kể em nghe chuyện thầy lê lết ở chợ trời nhé ! Có một anh học trò ( không thân ) ghé chỗ thầy ngồi để gây chuyện ( vì cạnh tranh buôn bán ) . Khi bắt tay , anh ta bóp tay thầy rất mạnh . Tuy thầy không cảnh giác , nhưng do thầy có phản xạ nhanh nên không đau . Thầy chỉ cười giả lả , tranh luận vài câu nhẹ nhàng rồi mời anh ta đi . Lát sau anh ta quay trở lại cười với thầy một phát ( chỉ một phát thôi ) , giọng nói nhỏ nhẹ , nhưng lừ mắt và tuôn ra những lời gay gắt . Những người chung quanh ( nghe giọng nhỏ nhẹ ) cứ nghĩ rằng anh ta trở lại xin lỗi thầy .   Thầy vẫn cười , đó là cái cười không trung thực chăng ?     Nhưng anh ta đóng kịch siêu giói kệ anh ta , thầy thực không muốn đóng kịch , chỉ muốn cho qua ... để còn buôn bán .   Chuyện ở chợ trời ly kỳ lắm em ạ ( nghe nói ở trại cải tạo ... mà không biết ngày về , chuyện còn ... ly kỳ hơn ) .  Ở chợ trời có một cô giáo chuyên đi bán đồ trả góp , chết danh " D góp " luôn , học trò chê bai sao cô giáo mà đi làm nghề như thế . Nhưng thầy rất thông cảm vì ... hoàn cảnh mà !    Đội khi người ta phải quên đi cái vinh quang quá khứ (!) .  Một cô giáo khác ra chợ trời ngồi cạnh vợ thầy , luôn nói lớn chuyện dạy học ... , mỗi khi có học trò đi qua , cô gọi lại nói lớn ... cô .. cô ... tụi bay ... tụi bay ...rồi sai học trò ....Khỏi phải nói , những người chung quanh nhìn  " cô giáo " đó như thế nào !!!

      Nhập gia tùy tục thôi .  Một cô học trò tuy không học trực tiếp với thầy , nhưng vẫn gọi bằng thày , hơi thân , nhưng có một buổi cô ta ra chợ ghé chỗ thầy , đột nhiên cô ta gọi thầy bằng ông , vuốt vuốt cổ áo thầy nói : Sờn hết rồi , tội chưa , bữa nào ghé tui , tui sửa lại cho .       Thầy lại cười , ở đây là chợ trời mà , sao lên mặt nghiêm , nói giọng mô phạm ... ( vả chăng thầy còn muốn bán cho cô ta mấy món đồ nữa chứ , gia cảnh đang đói mà !!! ) .  Ấy ! Cái văn hóa chợ trời nó như thế đó ! Em có trách thầy không ?  Thầy không dám tự bào chữa mà nói rằng thầy bao dung , độ lượng .....  chỉ muốn nói rằng : " gặp thời thế , thế thời phải thế "

       Trở lại câu chuyện một cô học trò khá thân , mà em cũng biết , gọi thầy là anh ( mà em nhấn mạnh rằng , ở trường hợp em , dù em thân với vợ thầy , em sẽ không bao giờ gọi thầy bằng anh )

      Em thì đúng rồi ! Nhưng thầy gặp cả chục trường hợp gọi thầy bằng anh . Như nhà hàng xóm ... cô ta gọi thầy bằng anh trước khi vào lớp học thầy ( gọi anh ngoài sân , ngoài đường , chứ không gọi ngay trong lớp ) . Hoặc hai gia đình rất thân , má cô ta gọi thầy bằng anh ( gọi theo con , kiểu Bắc Kỳ ) rồi cô ta cũng gọi thầy  ... bằng anh luôn !   Ấy ! Đại khái như thế , nên thầy thấy cái tiếng THẦY nó cũng chẳng Cao Quý hay THIÊNG LIÊNG gì ! Chỉ là giao tế thường tình thôi !

      Nhưng với em thì lại khác , dù em gọi thầy là gì thì thầy vẫn trân trọng , vì thầy biết cái tấm lòng sáng như gương của em .

      Ôi !  Người ta ở trên đời , cái quý giá nhất là tình cảm .

     Cái chào hỏi , xưng hô , mời nhau ăn uống .... chỉ là bề ngoài , cái chân tình bên trong nghĩ về nhau mới là đáng quý !

     Thầy tuy sống phóng khoáng , tự do , ngông nghênh , nhưng ráng giữ lại một chút xíu nguyên tắc là giữ cho lòng mình chân thành , không tự lừa dối mình . Em cứ thấy cái bút hiệu của thầy là em sẽ hiểu : đó là thầy tự răn mình !   Thầy rất không thích cái câu :  Đi với bụt mặc áo cà sa , đi với ma mặc áo giấy .    Đi với Bụt hay Ma thì thầy vẫn mặc cái áo thường tình của thầy thôi .

    Em quý mến ! Em thấy chuyện Quản Trong và Bảo Thúc Nha thời chiến quốc chứ ! Quản Trọng cực kỳ quý mến Bảo Thúc Nha . Các đệ tử hỏi sao thầy coi trọng Bảo Thúc Nha thế ?  Quản Trọng nói : Bảo Thúc hiểu ta . Ta từng cầm quân , không bao giờ đi đầu , Bảo Thúc không chê ta là hèn nhát , biết ta còn cha mẹ già phải phụng dưỡng .  Ta từng buôn bán chung với Bảo Thúc , lần nào ta cũng chia lời phần nhiều hơn , Bảo Thúc không chê ta là tham , biết ta gia cảnh túng quẫn .....  Sinh ra ta là cha mẹ ta , Biết ta là Bảo Thúc , vì thế ta rất trọng Bảo Thúc .
 Em quý mến !  Em đã hiểu thầy , Chúng ta đã coi nhau là tri kỷ , phải không em , nên hôm nay thầy viết hơi nhiều . Thầy rất muốn nâng niu cái tình cảm thầy trò này mãi mãi , cô tiểu thư xinh đẹp , trẻ mãi không già của thầy ạ . 

ViệtNam 3-6-2012

Thầy của em”



Sáng nay 28 tháng 3 gia đình và bè bạn cùng học trò Thầy bên nhà đã đưa Thầy đến nơi an nghỉ sau cùng, bên trời Tha Hương nghe tin Thầy ra đi mà chừng như đất trời đảo lộn, mới gặp Thầy đây và tuần rồi mới được bài Thầy gởi cho Tha Hương đây mà bây giờ Thầy Trò ta vĩnh viễn không có lần thấy nhau

Thầy đã đi rồi biền biệt xa xôi....

Ly cà phê  sáng nay ai buồn ứa lệ

Cà phê không Thầy quán buồn biết mấy

Chúng em vẫn còn đây mà Thầy đã xa rôì …”

 

  Em xin chia buồn cùng Cô Kim Chi hiền thê của Thầy cùng các em Phạm Chi Phương, Phạm chi Linh Thảo, Phạm Huy Phong, Phạm Huy Nhã … cùng tang quyến trước sự mất mát lớn lao nầy

Nguyện cầu Cho hương linh  Thầy sớm về nơi Cực Lac. Vĩnh biệt Thầy …..Ngàn thu vĩnh biệt

Học Trò của Thầy:

Hoàng Thị Tố Lang

2 comments:

trường tôi said...

Nhân ngày giỗ 1 năm của Thầy Phạm Huy Viên em xin thành kính tưởng nhớ đến Thầy...
Học Trò Xưa

rachgia said...

Mới đó mà đã một năm qua rồi hở HTX, mỗi lần vào Blog post bài nhớ các Thầy vô cùng:

Ai đem lại ngày tháng cũ?
Một thoáng êm đềm xa xưa
Nhớ thương chập chùng kỷ niệm
Ngày cũ đâu rồi người ơi ...