Thursday, February 28, 2019

Mắt kẽm gai Chương 8

CHƯƠNG 8 -


Image result for mắt kẽm gai


hôi lái xe chầm trên đường Hồng Thập Tự hướng về phía Thị Nghè. Hai ngày qua anh chạy vòng vòng khu Hàng Xanh và khu cư xá Thanh Đa với hy vọng tìm gặp Thùy Dung. Nhưng hy vọng càng ngày càng thêm mong manh. Thùy Dung không cho anh biết nhiều chi tiết để tìm ra nhà của nàng. Anh cũng đã vào nhà thương Nguyễn Văn Học với hy vọng gặp nàng đi thăm ba. Nhưng đi loanh quanh anh cũng không thấy. Hôm nay là ngày thứ ba. Tự nhủ nếu không gặp Thùy Dung anh sẽ trở về Cà Mau dù chỉ mới có ba ngày phép. Anh cảm thấy bơ vơ, lạc lõng và xa lạ với người và cảnh ở đây.
Chiếc honda chạy qua cầu Thị Nghè. Trước mặt anh là dòng xe cộ đông đúc. Một cô gái mặc áo dài màu xanh lái xe honda đàn bà chạy cách anh chừng năm bảy thước. Khôi thấy dáng của cô ta quen quen. Tự dưng anh hồi hộp. Có thể nào cô gái đó là Thùy Dung, người mà anh đã khổ công tìm kiếm hai ngày nay. Không tự chủ Khôi vọt xe chạy song song với cô gái rồi quay mặt nhìn. Bằng tất cả vui mừng Khôi la lớn.
- Thùy Dung...
Nghe người gọi tên của mình Thùy Dung quay nhìn. Ánh mắt của nàng không dấu được ngạc nhiên lẫn mừng rỡ.
- Khôi... Khôi đi đâu vậy?
- Về Sài Gòn tìm Thùy Dung chứ đi đâu. Hai ngày nay Khôi lục hết khu Hàng Xanh và khu cư xá Thanh Đa mà cũng không tìm thấy Thùy Dung...
Thùy Dung cười thành tiếng.
- Tội nghiệp chưa... Làm sao Khôi về Sài Gòn được?
- Đi phép... Thùy Dung về Sài Gòn hôm trước là ba hôm sau Khôi được lệnh về Năm Căn trình diện chỉ huy trưởng. Ổng cho Khôi bảy ngày phép đặc biệt thêm bảy ngày thường niên. Ổng dặn là phải tìm cho ra Thùy Dung để mời Thùy Dung đi ciné và ăn kem Ngọc Hương...
- Xạo hoài... Bây giờ Khôi đi đâu?
- Đi theo Thùy Dung về nhà chứ đi đâu. Gặp rồi là Khôi nhất định phải theo Thùy Dung về nhà...
- Khôi không sợ ba Thùy Dung à...
- Không... Ổng có hỏi thời Khôi nói là mê con gái ổng lắm rồi nên nhất định tới nhà cho biết...
Thùy Dung cười thánh thót vì câu nói đùa của Khôi.
- Khôi gan cùng mình hả... Vậy thì Khôi cứ chạy xe theo Thùy Dung...
Qua khỏi ngã ba Hàng Xanh Thùy Dung chạy thẳng một đoạn đường xong quẹo vào đường hẻm bên trái rồi dừng xe trước một ngôi nhà ngói vách cũ kỹ có hàng rào bằng cây.
- Khôi hết run chưa... Xin nói trước là ba của Thùy Dung nghiêm lắm...
Khôi cười nói nhỏ.
- Nếu Khôi xỉu là Thùy Dung đỡ nghe...
- Không... Khôi mà xỉu là cho xỉu luôn. Lính gì mà nhát vậy...
- Khôi là lính kiểng mà...
Thùy Dung nạt yêu:
- Xạo... Cái mặt du côn này mà sợ ai. Không dọng vô...
Thùy Dung chợt ngưng bặt vì biết mình lỡ lời.
- Thùy Dung xin lỗi Khôi... Khôi đừng giận nha...
Khôi nghiêm mặt.
- Khôi giận lắm... Thùy Dung phải nhận lời đi chơi với Khôi tối nay thời Khôi mới hết giận...
- Đi đâu?
- Đi bát phố Lê Lợi. Đi ăn khô bò, ăn kem... Đem Thùy Trâm theo để Khôi mua cho nó con búp bê...
- Khôi không sợ nó theo phá đám à...
- Mình có làm gì đâu mà sợ nó phá đám. Vả lại mình đi chơi mà bỏ con ở nhà tội nghiệp...
Có tiếng con nít reo hò rồi một đứa con gái chạy ra.
- Cháu Thùy Trâm phải không?
Khôi cười hỏi. Thùy Trâm hơi khựng lại khi thấy ngưòi đàn ông lạ đi với má của mình.
- Con nhớ bác Khôi không. Bác cho con kẹo và lon trái cây...
Thùy Trâm nheo mắt nhìn Khôi giây lát mới trả lời.
- Con nhớ rồi... Bác này hỏi tên con và tên của má nữa. Bác nói tên con đẹp mà tên của má còn đẹp hơn nữa...
- Con chào bác Khôi đi rồi phụ má xách giỏ vào nhà...
Khôi hơi có chút bối rối khi thấy hai người mà anh đoán là ba má của Thùy Dung bước ra phòng khách.
- Dạ chào hai bác...
- Thưa ba má đây là anh Khôi, người mà con đã kể chuyện cho ba má nghe...
- Cháu ngồi chơi... Té ra cháu là người đã giúp đỡ con Dung. Không có cháu thời nó phải vất vả nhiều lắm...
Thùy Dung mang ra cho Khôi ly nước đá chanh. Ba má của Thùy Dung hỏi han về gia cảnh của Khôi. Ông bà hơi ái ngại khi biết anh không có ba má hay anh chị em ở Sài Gòn.
- Thưa ba má anh Khôi mời con đi chơi...
- Ừ... Hai đứa cực khổ nhiều rồi cũng nên đi chơi cho khuây khỏa. Để con Trâm ở nhà má giữ cho...
- Anh Khôi muốn đem con Trâm theo để mua quà cho nó. Ảnh nói mình đi chơi mà bỏ con ở nhà tội nghiệp nó...
Liếc thấy Khôi đang chơi với Thùy Trâm ngoài sân ba của Thùy Dung nói nhỏ.
- Ba coi nó hiền và đàng hoàng. Con với nó có tính chuyện gì chưa?
- Thưa ba tụi con mới quen nhau nên chưa tính gì hết. Con không muốn hấp tấp...
- Ừ vậy cũng được... Con có người thương thời ba má cũng mừng. Vả lại con mãn tang chồng đã lâu rồi thời có bước thêm bước nữa cũng không trái đạo lý. Con còn trẻ mà...
Đang chơi với Thùy Trâm ngoài sân Khôi lặng người khi thấy Thùy Dung bước ra. Nàng hoàn toàn khác. Quyến rủ. Khôi nhìn và chỉ nghĩ ra được có hai chữ thôi để nói về nhan sắc của cô bạn gái.
- Mình đi chưa Khôi?
Thùy Dung cười thầm khi thấy Khôi cười ngây ngô như chưa tỉnh mộng.
- Mình đi ăn trước nghe Khôi. Từ sáng tới giờ Thùy Dung lo đi chợ cho má nên đói bụng...
- Thùy Dung là xếp của Khôi mà...
- Có chuyện gì mà Khôi nịnh vậy...
- Mấy ngày nay nhớ Thùy Dung muốn chết. Khôi nói với mình là nếu tìm gặp Thùy Dung thời Thùy Dung muốn gì Khôi cũng làm theo...
- Cám ơn Khôi...
Thùy Dung thực hành lời cám ơn của mình bằng cách vòng tay ôm ngang hông và tựa vào lưng của Khôi. Thùy Trâm vui vẻ cười nói líu lo khi được ngồi trong lòng của Khôi.
- Bác mua cho con búp bê bự nghe bác để con cho nó mặc quần áo đẹp...
- Ừ... Bác sẽ mua cho con búp bê đẹp. Con thấy má con đẹp không?
- Đẹp... Má con đẹp lắm. Bác thích má con không?
- Không...
- Không thích sao mà bác cười hoài vậy. Con thấy bác cười với má con hoài... Má con cũng thích bác nữa. Hổm rày má con buồn không có nói chuyện mà cũng không có cười nhiều. Mà bây giờ có bác má con cười hoài...
Khôi cười vì những lời nói ngây thơ của Thùy Trâm trong lúc Thùy Dung mắc cở đỏ mặt. May là nàng ngồi sau lưng nên Khôi không thấy được.
- Con thương má không?
- Thương...
- Con thương bác không?
- Thương... Bác muốn làm ba của con không?
Thùy Dung giật mình vì câu hỏi của con gái. Ai dạy nó câu đó. Không lẽ má của nàng dạy cho nó.
- Muốn... Con hỏi xem má của con có chịu cho bác làm ba của con không...
- Má... Má chịu cho bác Khôi làm ba của con nha má...
Thùy Dung cười khẽ dùng ngón tay trỏ viết vào lưng Khôi chữ " chịu ".
- Má chịu nghe má... Bác Khôi dễ thương lắm má. Bác Khôi thương con nè. Bác Khôi thương má nè. Bác Khôi thương ông ngoại bà ngoại nè...
Thùy Dung không nín được cười khi nghe con gái nói chuyện. Khôi ngừng nơi chỗ giữ xe. Không phải chiều cuối tuần nên thưa thớt người đi. Thùy Dung dẫn Khôi vào một cái hẻm nhỏ gần rạp chiếu bóng Casino Sài gòn ở đầu đường Pasteur.
- Khôi có vào đây bao giờ chưa?
- Có... Trong đây họ bán nhiều món ngon mà rẻ...
- Thùy Dung muốn ăn bún riêu... Thèm ăn nó lâu rồi mà chưa có dịp đi ra đây...
Hai người và Thùy Trâm vào một quán cóc nhưng lại đông người.
- Khôi thích ăn bún gì?
- Bún ốc...
Thùy Dung gọi một tô bún riêu và một tô bún ốc. Ăn xong một tô dường như chưa đã thèm nên Thùy Dung gọi thêm một tô nữa để đút cho con. Trái với ước đoán của Khôi con Thùy Trâm lại thích bún riêu. Một mình nó ăn gần hết tô bún. Mặc dù Thùy Dung năn nỉ nhưng Khôi giành trả tiền.
- Mình đi ăn kem Thùy Trâm chịu không?
- Chịu... Con ăn no đi không nổi... Ba Khôi cõng con đi...
Thùy Dung cười thánh thót lắc đầu khi nghe con gái nhỏng nhẻo với ba Khôi của nó.
- Ai biểu Khôi ham làm ba của nó... Thôi ráng cõng nó đi...
Cười vui vẻ Khôi bế Thùy Trâm lên ngồi trên cổ của mình. Con bé thích thú cười nói huyên thiên. Băng qua phía bên kia đường tới tiệm kem Khôi gọi cho Thùy Dung ly kem chocolat còn Thùy Trâm một ly kem vani nhỏ và cho mình một ly kem sầu riêng. Ăn xong Thùy Dung dẫn Khôi vào chợ Bến Thành mua cho con gái một búp bê lớn và một ít quần áo. Thùy Trâm ngủ gà ngủ gật khiến cho Thùy Dung phải bế nó ngồi đàng sau.
Chiều xuống từ từ. Khôi và Thùy Dung ngồi cạnh nhau trên cái ghế dài bằng cây nơi sân trước. Không khí mát và êm ả. Mây xanh ngắt một màu xanh.
- Khôi muốn gì cứ nói đi...
Thùy Dung lên tiếng khi thấy Khôi liếc mình nhiều lần.
- Khôi định rủ Thùy Dung đi Nha Trang. Khôi muốn đi thăm chị Quỳnh của Khôi...
Dù trong lòng ưng thuận nhưng Thùy Dung muốn hành Khôi một chút.
- Khôi âm mưu gì đây mà rủ Thùy Dung đi Nha Trang...
Khôi cười nhìn người bạn gái.
- Đâu có gì đâu. Ở Sài Gòn cũng không biết làm gì. Mình ra biển đổi gió vậy mà...
- Chứ không phải Khôi định trấn nước Thùy Dung à...
- Khôi đâu nỡ làm vậy... Thương gần chết mà trấn nước sao được...
Thùy Dung cười tựa vào vai Khôi.
- Cho tới giờ này Thùy Dung cũng không hiểu tại sao mình lại quen nhau...
- Nếu mình đã không hiểu thời suy nghĩ làm gì cho mệt. Thùy Dung cho phép Khôi hút thuốc được không?
- Có cản Khôi cũng không được. Có bổ ích gì đâu mà hút hoài...
Khôi cười cười.
- Thùy Dung nói vậy rồi đàn bà con gái son phấn đó. Có bổ ích gì đâu mà trang điểm hoài...
- Đàn bà trang điểm cho đẹp, cho mấy ông nhìn...
- Hút thuốc cũng là cách trang điểm của đàn ông...
Thùy Dung cười rũ rượi khi nghe Khôi nói hút thuốc là cách trang điểm của đàn ông.
- Cách trang điểm của ông chắc không có cô nào mê đâu...
Hít hơi thuốc rồi quay mặt chỗ khác để nhả khói Khôi buông gọn.
- Có chứ...
- Ai?
- Thùy Dung...
- Sức mấy...
Dụi tắt điếu thuốc xong nhặt tàn thuốc ném vào gốc cây chùm ruột Khôi cười.
- Từ lúc mình gặp nhau cho tới bây giờ Khôi vẫn hút thuốc...
Thùy Dung làm thinh. Khôi hút thuốc mà nàng vẫn thương, vẫn nhớ.
- Khôi không hút thuốc nữa thời Thùy Dung mới chịu đi chơi với Khôi...
- Chịu liền... Không hút có sao đâu...
Thùy Dung nhìn Khôi với nhiều ngờ vực khi nghe người bạn trai đáp ứng lời yêu cầu của mình một cách quá sốt sắng.
- Ngày mai Khôi sẽ đi lấy vé máy bay... Mình đi chừng ba hay bốn ngày... Thùy Dung có ra Nha Trang lần nào chưa?
- Chưa... Khôi đi rồi hả?
- Ừ... Mấy lần... Nha Trang có nhiều thắng cảnh như Tháp Chàm, Hòn Chồng, Hải Học Viện, Cầu Đá... Bãi biển Đại Lãnh nổi tiếng là đẹp, sạch và thơ mộng...
- Chưa đi mà nghe Khôi tả Thùy Dung cũng mê rồi... Khôi bao à nghe... Thùy Dung hết tiền rồi... Có bao nhiêu tiền cho ba má hết. Ba lãnh tiền hưu trí đâu có bao nhiêu...
- Mình ở nhà chị hai thời đâu có tốn bao nhiêu... Chỉ có tốn tiền vé máy bay, ăn xài lặt vặt... Thôi Khôi về... Mai mua vé máy bay xong Khôi sẽ tới cho Thùy Dung biết để sửa soạn...
Chiếc máy bay cũ kỹ của Air Việt Nam đảo một vòng tròn quanh phi trường Tân Sơn Nhất xong mới cất lên cao.
- Sài Gòn đẹp hả Khôi... Mấy cô chiêu đãi viên hàng không đẹp và quyến rủ...
Khôi cười nhỏ.
- Đâu có đẹp bằng Thùy Dung...
- Thôi đừng có nịnh... Đi một mình là thế nào Khôi cũng tán tỉnh người đẹp...
Khôi cười im lặng vì biết không nên bàn luận vấn đề này với Thùy Dung. Lần đầu tiên đi máy bay cho nên cái gì cũng lạ đối với Thùy Dung. Nàng mải mê ngắm cảnh. Mây trắng bay lang thang. Những mái nhà xám mốc. Cây cỏ xanh như tấm thảm bị chia cắt thành nhiều mảnh nhỏ không bằng nhau. Giọng nói trầm và hơi khàn của Khôi vang bên tai nàng.
- Là một thành phố lớn nhất của tỉnh Khánh Hòa, Nha Trang còn là trung tâm du lịch nổi tiếng của miền trung. Nằm cách Sài Gòn độ bốn trăm cây số nên hàng năm có nhiều du khách ở thủ đô ra Nha Trang nghỉ mát. Khôi thích Nha Trang hơn Vũng Tàu...
- Tại sao Khôi rủ Thùy Dung đi Nha Trang?
- Thật ra đi thăm chị Quỳnh thời Khôi đi một mình cũng được nhưng Khôi muốn Thùy Dung đi cùng. Khôi muốn hai đứa mình có nhiều kỷ niệm với nhau. Kỷ niệm dù không đầm ấm vẫn là kỷ niệm đáng được nâng niu và gìn giữ...
Nhìn ra ngoài trời qua khung cửa kính Khôi thở dài nhè nhẹ.
- Mỗi người trong một đoạn đời nào đó đều có kỷ niệm buồn, thật buồn...
Thùy Dung rưng rưng nước mắt. Dù quen nhau lâu, dù tình cảm càng ngày càng thêm sâu đậm nhưng nàng cảm thấy giữa mình với Khôi vẫn có chút gì xa lạ và cách ngăn. Nàng vẫn còn là kẻ đứng bên lề cuộc sống tình cảm của Khôi. Thứ tình cảm được bao bọc bằng kỷ niệm xa xưa, nhạt mờ nhưng dai dẳng và bền bỉ. Nàng không trách móc gì hết, bởi vì chính nàng cũng có những kỷ niệm khó quên hay không thể quên.
- Thùy Dung...
Khôi gọi nhỏ. Thùy Dung ngước lên nhìn.
- Khôi xin lỗi...
Thùy Dung mỉm cười nắm lấy tay Khôi đoạn thì thầm những lời gì mà khi nghe xong Khôi lắc đầu cười.
- Không...
- Khôi chiều Thùy Dung chút đi...
- Không...
- Thùy Dung sẽ làm cho Khôi đổi ý...
Thùy Dung quả quyết. Khôi cười.
- Thùy Dung mà làm cho Khôi đổi ý thời Khôi sẽ cõng Thùy Dung đi một vòng căn cứ Bảy Hạp...
Thùy Dung cười.
- Khôi nói là phải giữ lời nghe...
- Ừ... Lời nói của Khôi chắc như đinh đóng bột...
Thùy Dung ré lên cười khiến cho mấy người ngồi gần đều quay đầu nhìn.
Ba giờ chiều. Máy bay đáp xuống phi trường. Lấy hành lý xong hai đứa đón xích lô đi về nhà chị Quỳnh của Khôi. Con đường dọc theo bờ biển thật đẹp.
- Mát quá...
Thùy Dung hít hơi dài không khí có mùi mằn mặn của muối biển. Gió thổi tóc nàng bay bay vào mặt Khôi. Mùi nước hoa thoang thoảng.

No comments: