Monday, April 3, 2017

Chuyến xe tình, chuyến xe đời




Thơ Ca Nước Đá

Thời niên thiếu  bờ ao nhà ở cạnh 
Anh lớp năm, em mẫu giáo khởi đầu 
Trường đầu thôn đi bộ thật là lâu
Em mỗi sáng tung tăng màu nắng mới 

Chiều trường tan em thấy anh đang đợi 
Sợ trời mưa. Anh tới cỏng bé về
Em Tú Tài, anh đã bước vào nghề 
Gỏ đầu trẻ. Nên đường về (mình) ít gặp.

Vẫn khắn khích song không còn tay cặp
Xe đạp đèo nhau, đường dốc lướt qua
Xe lăn nhanh, em  bấu  áo người ta
Bởi vậy đó, mà mắt nai anh nhớ.


Rồi một hôm cổng trường anh bở ngở
Bảo lên xe. Anh chở nhỏ dzìa nha
Em ngại ngùng... Kỳ lắm đó anh à.
Trên Vespa anh lén hôn (đôi) môi mọng đỏ


Đây lá tình thư anh còn chưa kịp bỏ
Gởi em yêu như một lối tỏ tình
Chờ học xong mình tính chuyện ba sinh
Xe duyên thắm chúng mình nên chồng vợ


Ôi! Trời cao sao nở gây trắc trở.
(Lệnh) Tổng động viên, sao lại nở ban hành
Từ giả học trò.( Anh) tạm biệt mái tranh
Với người yêu , thôi ta đành chia cách


Dạo phố, ci-né,  dìu nhau bách bộ
Chuyến xe hoa chỉ cố đợi chờ thôi
Xa thành đô làm bạn với núi đồi
Đọc thơ em, anh ngồi bên chiến tuyến


Giữ quê hương. Bổn phận thời binh biến
Thơ là niềm an ủi của chiến binh
Thơ của em chan chứa biết bao tình
Tình hậu phương, tình người em gái nhỏ.


Ngày mất quê hương, đường đầy giặc đỏ 
Em bỏ quê hương vượt biển ra khơi 
Anh tù đày,  mất mát cả một đời
Đạp xích lô, anh đợi chờ thời thế
(Biết tìm em đâu? Giữa cuộc đời dâu bể. Rồi...)

Bốn mươi năm...(em) tha hương, anh hoại thể
Chiếc xe lăn, (chiếc) ghế gảy một thân gầy 
Chiều ngồi mơ hoang tưởng có em đây
Tóc pha sương đượm đầy màu sương gió.

Chút tình già, trong ta còn chưa bỏ
Nữa kiếp con người. Em đó ta đây
Chiều dần buông, mơ ước vẫn đong đầy
Được tương hội trước ngày mình nhắm mắt

Dù đời mình một cuộc tình (buồn) hiu hắt 
Đếm thời gian chỉ nhắc chuyện ngày xưa 
Tuổi thần tiên ôi thương mấy cho vừa
Bao ước vọng thuở xưa chưa thực hiện 

Một lần thôi để rồi không quyến luyến 
Một lần rồi mình vĩnh viễn mất nhau 
Một lần thôi rồi vạn kiếp vẫy tay chào 
Tuổi thần tiên sẻ đi vào trong ký ức 

Đêm từng đêm sẻ không còn thao thức
Sẻ không còn ray rức chuyện  thuở nao 
Tình xưa ơi ta xin vẫy tay chào 
Tim lịm chết với niềm  đau bất tử 


Ca Nước Đá






9 comments:

Ledinh chontam said...

Ca Nước Đá
Người tài hoa
Viết tình ca
Gia nã Đại

Trường Tôi lại
Phụ tiếp nào
Lục tĩn sao
Houston chứ

Cô giáo cũ
Gồng mình lên
Post thơ thêm
Winnipeq

LĐCT

trường tôi said...

Hi...hi...Thêm 1 thi sĩ nữa vừa mới ra lò. ..

trường tôi said...

Tui nói anh LĐCT đó !

Unknown said...



Tháng 7 qua đây, HTX sẽ được uống cà phê mệt nghỉ do hai thi sĩ đài tho....

tho lam said...

Tui sợ Cô 5 thiệt tình gồi, haha ...
Bài thơ như bản trường ca từ khi mới biết bò cho tới ngày bò ga nhị tì.
Dù nó dài nhằng nhưng khổ nầy níu dính khổ kia, phải đọc hết chớ hỏng ngừng lại được.
Thiệt là ... tình mà!

Lanh Nguyễn said...

Chuyện tình buồn đượm đầy nước mắt
Đọc thơ xong tim đau thắt từng cơn
Tháng tư đen còn đọng mối căm hờn
Thà ước mơ còn hơn không mơ ước.

Dù mơ ước chưa chắc là có được
Nhưng. Sống trên đời họa phước khó lường
Con tim còn nhịp đập của yêu thương
Thì còn mãi vấn vương niềm thương nhớ

Katie co5rg said...

Anh TL ơi , leo lên đò tui đưa qua sông tui hong kể chuyện thì thôi, đã kể là kể tới bến ... đò luôn hé.

Lanh Nguyễn said...

Chuyến xe tình (Họa thơ Ca Nước Đá)

Chạy xe tình bằng chiếc ves-pa
Mấy nẻo đường đời ta đã qua
Biết bao kỷ niệm còn vương vấn
Lệ nhớ trong ta chảy nhạt nhòa

Nào ai biết trước việc can qua
Anh phải ra đi giữ nước nhà
Tình của em yêu xin gửi lại
Đồn vắng biên thùy nhớ diết da

Ngày ba mươi đen của tháng tư
Quê hương, tổ quốc bổng nát nhừ
Chiến bại anh hùng vào lao lý
Đâu còn đồn vắng để chờ thư

Từ đó tình ta đã hết rồi
Em bỏ quê nhà sống nổi trôi
Thân anh tàn phế đời bại tướng
Vướng tình còn mất cũng thừa thôi

Tháng tư qua rồi lại tháng tư
Bốn mươi năm lẻ đã có dư
Tình anh lịm chết theo vận nước
Mộng ước từ nay thôi giả từ...

Katie co5rg said...

Chuyện tình của bạn tôi.

Hè đã đến rồi mây trắng bay
Cà phê đường phố, nắng trãi dài
Chiếc Ves (vespa) ngày xưa tôi thoáng gặp
Kỷ niệm năm nào lập lại ngay.

Bốn mươi hai năm, chuyện của ai
Bao nhiêu kỷ niệm vẫn còn đây
Chuyến xe ngày ấy anh có nhớ?
Nàng lạnh mồ hoang, anh có hay?

Nhớ mãi năm nào đầu tháng ba
Anh đi gìn giữ nước non nhà
Hậu phương Em gái luôn khích lệ
Nắn nót thư tình gởi lính xa

Rồi cuối tháng tư bặt tin nhau
Quê hương tan nát vạn người đau
Giặc đỏ tràn về tang tóc đến
Tìm anh nào thấy. Biết anh đâu?

Trong chuyến hải hành đầu tháng năm
Nàng bỏ Quê Hương bỏ tình thâm
Lênh đênh lạc hướng thuyền trôi nổi
Biển sâu, hải tặc, xác nàng nằm.

Tôi và nàng chung 1 chuyến tàu
Đường dài nàng kể chuyện tình đau
Mong tìm gặp anh khi cặp bến
Ngờ đâu vĩnh biệt chẳng câu chào

Ôi Cao Xanh ơi !

Nàng đã chết mắt không ráo lệ
Tức tưởi ra đi lở câu thề
Còn Anh ở lại nhìn nhân thế
Bại tướng, tù đày chốn sơn khê

Bao giờ đuổi hết quân giặc đỏ
Dân mình thực sự có tự do
Tôi sẽ tìm thăm người năm cũ
Kể chuyện. Xương nàng rủ đại dương.
Ca Nước Đá 05-04-2017