Chống cặp nạng tập lê bước đi tới đi lui trong sân nhà, bổng bà năm nghe cái giọng
của chú Hai Xích lô vang lên ồm ồm phía sau lưng mình:
-Cha
chả, hôm nay cô Năm nó tự tới lui được rồi hén, vậy đi cô tự tập chừng vài ba bữa
là nó quen thôi.
Bà Năm nhoẻn miệng cười, bà nói:
-Thằng Dũng nó mắc đi mần rồi, có nó dắt dìu tui tới lui nhẹ nhàng hơn chú Hai
ơi, mà sao hôm nay chú chạy xe trễ dữ vậy, mọi lần gà gáy đầu hôm là tui nghe
chú đi rồi.
-Lúc này ế lắm cô Năm ơi! Chạy sớm xách xe không đi lòng vòng rã cặp giò mà chẳng
có khách, với lại dạo này mấy cha xe ôm cạnh tranh quá, mấy chả tính rẻ nên vớt
hết khách, rầu lắm cô ơi!
Chú Hai nói xong ông buông một tiếng thở dài nghe não ruột, chú đẩy xe ra đường
phóng lên yên đạp nhanh để tìm mối.
Tập
đi được vài vòng quanh cái sân nhỏ, bà Năm ngồi thở dốc bên chiếc ghế gỗ cũ kỹ
đặt trước cửa nhà, bà vói tay lấy ly nước rót sẳn để trên cái bàn cạnh bên hớp
từng hớp nhỏ cho thấm giọng, chưa kịp đặt cái ly xuống, bà Năm gặp bà Hai hàng
xóm ghé sang, bằng cái giọng thân thiết bà Hai hỏi thăm:
-Sao rồi chị, hôm nay "đỡ hung" rồi hả, cái thằng mắc dịch nó đụng chị
nó trốn biệt luôn rồi phải không, cái thứ gì không biết điều, lỡ đụng con người
ta thì đền tiền cơm thuốc chút đỉnh cho có tình, mẹ tổ nó đụng xong trốn biệt dạng
luôn.
Bà Hai còn định rủa xả thêm nữa nhưng bà Năm xua tay ngăn lại, bà nói:
-Kệ
nó chị ơi, tui thấy bộ dạng thằng đó nó cũng nghèo, chị thấy cái xe gắn máy của
nó chị cũng biết rồi, xe "Quây tàu" cũ xì hà, nó năn nỉ quá mạng, nó
than đang thất nghiệp, nó nói với tui hôm nào có tiền nó ghé tới thăm và phị tiền
thuốc men cho tui.
-
Trời, chị đừng có tin chị ơi, thời buổi này cái gì cũng vậy, phải chộp liền
tay, vì chị để lâu "Cứt trâu hóa bùn" lúc đó ai đâu mà biết.
Bà
Năm giữ nguyên cái suy nghĩ của mình, bà nói:
-Hổng
phải ai tui cũng tin hết chị Hai ơi, riêng cái thằng này tui thấy nó thật lòng
lắm đó, tội nghiệp nhà nghèo nó cũng đâu muốn đụng tui mần chi, tại con chó quỷ
của ai nuôi thả chạy rong ngoài đường, thằng này né con chó nhằm lúc tui trong
hẻm đi ra nên lảnh đủ.
Thấy
nói tới nói lui không khéo lại mếch lòng nên bà Hai chuyển đề tài :
-Dạo
này ba cái thằng "Bác sỹ" nó quần xóm mình dữ lắm nghe chị Năm, có
hôm hai đứa đâu lạ hoắc đậu xe gắn máy dưới hiên nhà bà Mười Sa Đéc, tụi nó lôi
ra cái ống chích rồi thay phiên chích cho nhau, chích xong nó quăng cái ống
chích tại chỗ, tui sợ sấp nhỏ trong xóm đạp nhằm thì coi như "Lúa
vàng" luôn nên tui phải lượm gói lại kỹ lưỡng bỏ vô thùng rác.
Bà
Năm ngạc nhiên hỏi:
-Chèn
ơi ! Vụ đó có thiệt hả chị, trước đây tui nghe râm ran mấy đứa xóm cây Điệp đi
cai nghiện ráo rồi, giờ ở đâu ra cái đám này lấn qua xóm mình nữa, sợ thiệt đó
chị Hai.
Bà
Hai bổng sề đến sát bên bà Năm to nhỏ cho bà Năm nghe:
-Xóm
mình bắt đầu có đứa vướng vô rồi đó chị Năm, ba cái chuyện hay tụi nhỏ không học
mà mấy vụ này chết như không mà tụi nó bắt chước lẹ lắm đó chị.
Bà
Năm thắc mắc:
-Chị
Hai nói sao chứ xóm mình nào giờ có đứa nào ham ba thứ đó đâu, chị có nghe lộn
không?
Bà
Hai quả quyết :
-Thằng
Bảy con ông bán tàu hủ chứ ai, chị không để ý đó lúc này nó ốm cà tông cà teo,
mặt thì xanh mét, ra đường nhìn ai cũng lấm lét, lâu lâu tui nghe ông Tàu hủ rầy
thằng Bảy dữ lắm, nghe nói nó "Chà đồ nhôm" lia lịa hà chị.
Bà
Năm thật thà nói:
-Ủa
thằng Bảy nó làm vậy tốt có gì đâu mà ông Tàu hủ la rầy, thì đồ nhôm ở nhà lâu
ngày nó ra ten cũ sì, thằng Bảy chà cho sáng bóng mà la cái giống gì, cái thằng
Dũng nhà tui ổng làm biếng giàn trời, dễ gì nó lấy đồ nhôm ra chà như thằng Bảy.
Nghe
bà Năm nói vậy, bà Hai cười sằng sặc muốn chảy nước mắt ra ngoài:
-
Chị Năm ơi, tui xin lỗi chị tại tui nói chuyện với mấy cha nội xe ôm ngoài hẻm
quen kiểu nói láy, thành ra nói như vậy chị không hiểu là phải rồi, "Chà đồ
nhôm" là "Chôm đồ nhà" tức là nó ăn cắp đồ trong nhà đem đi bán
để mua "Sì ke" hút, chích đó chị ơi!
-Mèn
ơi , thiệt vậy hả chị Hai, cha chả không biết thằng Dũng nhà tui có dính líu ba
cái sì ke này không đây, nó với thằng Bảy chơi chung từ nhỏ đến giờ không biết
thằng Bảy có dụ khị thằng Dũng tui không nữa, rầu thiệt nghe chị.
Hai
bà hàng xóm đồng thở dài cho cái tình cảnh tệ nạn "hút xách" bắt đầu
manh nha lần mò vô cái xóm nhỏ của mình.
***
Ông
Năm Tàu hủ vừa dọn hàng về nhà, mồ hôi thấm ước cả lưng áo do trời nắng nóng,
bước đến cái khạp da lươn đựng nước mưa sau hè, ông Năm lấy cái gáo dừa múc một
gáo đầy ông đưa lên miệng uống ngon lành, chợt nhìn thấy một bài con lăng quăng
đang ngọ ngoạy trong khạp nước, ông Năm lầu bầu :
-
Thằng Bảy này tệ thiệt, xài nước xong không đậy kỹ để ba con muỗi đẻ tùm lum
trong này, khổ thiệt.
Ông Năm vớt hết đám lăng quăng rồi dùng cái nắp bằng gỗ đậy kín lại, bổng ông
nghe tiếng thằng Bảy từ trong bếp nói vọng ra:
-Hôm
nay bán hết không tía, bữa nào tía bán hết con mừng ghê lắm, vì nếu tía
"ôm sô" thì cả nhà ăn tàu hủ trừ cơm, con nghe hai chữ tàu hủ thôi là
con sợ còn hơn sợ cọp.
Nghe
thằng Bảy nói vậy ông Năm cảm thấy buồn bả trong lòng, quả thật vậy cứ vài hôm
là nhà ông phải ăn tàu hủ trừ cơm, ăn riết năm này qua tháng nọ không ngán xuôi
ngán ngược mới là điều lạ, ông bèn lên tiếng an ủi thằng Bảy:
-Hôm nay tía bán hết ráo trọi rồi bây ơi, tía có mua ít thịt gà hôm nay tía rô
ti cho bây ăn một bữa cho đã thèm, nghe tía nói tới món gà rô ti thì nước miếng
trong miệng nó tự dưng tuôn trào ra khiến Bảy nuốt ực vài lần, vì lâu lắm rồi Bảy
chưa được ăn món này, tuy vậy Bảy cũng làm bộ mại hơi:
-Thời
buổi khó khăn ăn uống đạm bạc cho qua buổi, tía chơi sang quá ăn riết cụt vốn
nha tía.
Ông
Năm đáp:
-Tui
biết rồi "anh Hai" , trứng mà đòi khôn hơn Vịt hả con, tía bây thủ cẳng
hết rồi, có gì đi chăng nữa tía đâu để mầy đói đâu mà lo.
Chực
nhớ đến bộ lư đồng trên bàn thờ ông bà tự dưng không cánh mà bay,bao nỗi nghi
ngờ ông dồn hết vào thằng Bảy, cứ trong nhà mất món gì thì y như rằng do
thằng Bảy "Chôm chỉa" chứ còn "Ai trồng khoai đất này" vì
thành tích chà đồ nhôm của Bảy thuộc hàng "võ công thượng thừa", ông
Năm bắt đầu hạch sách thằng Bảy:
-Tía
hỏi thiệt bây nghe, bộ lư thờ má bây với ông bà ngoại bây nán cho ai để tía chuộc
về, có cái bàn thờ để tưởng nhớ người thân mà nây cũng không từ nữa là sao? Nói
thiệt tía buồn hết sức, nây vướng vô ," Nàng tiên nâu" tía rầu thúi
ruột, tía nằm mơ thấy má bây bã khóc hết nước mắt vì bây đó"
Nghe
ông Năm đề quyết mình ăn trộm bộ lư đồng, Bảy giẫy nẩy lên như "Đĩa phải
vôi" nó thề thốt:
-Vụ
này con không có nha tía, chắc trộm rồi, con biết bộ lư là để thờ phượng, con
đâu nhẫn tâm vậy tía.
Nghĩ
thằng con mình nói dối, đã bao lần trước đây, qua vụ nào cũng vậy ông Năm truy
vấn nó, hăm he có, nói chuyện phải trái có,thậm chí giận quá ông quất cho thằng
Bảy vài roi, rốt cuộc đích thực Bảy thực hiện lấy cắp đem bán để có tiền mua
thuốc hút chích. Dăm ba lần đi tập trung cai nghiện, khi thấy nó có tiến bộ họ
cho về nhà nhưng rồi " ngựa quen đường cũ" Bảy lại tiếp tục hút xách
và chôm đồ nhà.
Nghe
Bảy thề bán sống bán chết, nó nói nếu nó là thủ phạm trộm bộ lư đồng thì xe
cán, rồi trời đánh, tóm lại những câu thề ghê rợn nhất Bảy đều thốt ra khiến
ông Năm hơi chột dạ, ông bắt đầu có cáu suy nghĩ:
-Thằng
Bảy nói vậy nhiều khi trộm vô quơ bộ lư đồng không chừng.
Thấy
tía một nghi mười ngờ thằng Bảy buồn bã vô nhà gom đồ đạc dự định bỏ nhà đi bụi
đời . Bảy ôm bọc đồ đến trước mặt ông Năm nó quỳ xuống sụp lạy tái mình,
với đôi mắt lưng tròng nó nói:
-Lần
này thật sự con bị oan tía ơi ! Con đi khỏi nhà một thờ gian con sẽ làm lại từ
đầu để chuộc lại lỗi lầm đã qua.
Ông
Năm định ngăn lại, vì bà nhà mất đi chỉ để lại cho ông núm ruột này, thằng Bảy
bỏ đi ống sẽ rất cô đơn trong căn nhà lụp xụp này lắm, nhưng Bảy đã vùng chạy
đi khiến ông Năm thất thần chạy theo níu Bảy lại, xui cho ông ra khỏi sân ông vấp
phải rễ cây da mọc trồi trên mặt đất ông té xỉu gần cửa ngõ nhà bà Năm má của
Dũng, thằng Bảy nó chạy bạt mạng ra đường nó nào biết ông Năm đang bất tĩnh
nhân sự vì vất ngã khi rượt theo mình.
Sau
mấy tuần tịnh dưỡng vết thương cũng không còn hành hạ nữa, hôm nay bà Năm
bước ra khỏi nhà để đi chợ, bất chợt thấy ông Năm nằm lù lù một đống ngoài ngõ
nhà mình, bà vội đi nhanh đến lay ông Năm:
-Anh
Năm, anh Năm bị gì vậy anh, tĩnh dậy đi, ông đừng làm bộ đóng lịnh ghẹo tui
nhe, vụ này xưa lắm thôi " bỏ qua đi tám".
Cố
lay một hồi, ông Năm mở mắt ra nhìn bà Năm, chưa kịp nói rõ nguồn cơn tại sao
mình "đo ván" ông Năm đã vội thanh minh:
-Bà
Năm nè, tui không phải xấu hay tui ghen tương gì với anh Năm chồng bà đâu nghe.
Nghe
ông hàng xóm rất thân thích nói chuyện không đâu vào đâu, bà Năm rờ trán ông
Năm rồi nói:
-
Cha chả ông này té chắc chạm dây thần kinh rồi nên chã nói nhảm rồi nè.
Tuy
đau thấu trời xanh trong đầu, nhưng nghe bà Năm phán mình bị chạm dây thần
kinh, ông vội thanh minh liền:
-Bà
này tui chạm thần kinh hồi nào đâu bà, ý tui muốn nói là cái bộ Lư đồng ở nhà bị
đứa quỷ nào chôm rồi, tui hứa cho bà mượn để làm giỗ cho ông Năm chồng bà, giờ
tìm đâu ra đây , rầu thúi ruột luôn.
Nghe
ông Năm trần tình như vậy bà Năm mới vỡ lẽ, bà nói:
-
Chèn ơi! Vậy hả anh, tui cứ tưởng anh không bình tĩnh nói nhãm chứ, ai có dè
đâu là như vậy.
Nhìn
dáng vẻ mệt mỏi của ông Năm và thái độ áy náy hiện rõ trên gương mặt khắc khổ của
ông Năm bà bèn an ủi:
-
Hông sao anh ơi, không có bộ lư thì làm giỗ cũng được , có gì mà phải câu nệ,
anh cũng đừng buồn, tui hy vọng mấy thằng trộm bị bắt để anh còn thấy bộ lư đồng
của cha ông để lại .
Nghe
bà Năm nói vậy ông Năm thở hắt ra như trút được gánh nặng ngàn cân trong lòng,
bất giác mắt ông nhòe đi bởi đôi dòng lệ bổng đâu tuôn ra như suối. Bà Năm lật
đật lấy chiếc khăn choàng quấn cổ của mình lau nước mắt cho ông, mùi hương của
bà Năm nó quyện vào tấm khăn này nay nó xộc lên mũi của ông Năm khiến ông ngất
ngây trong lòng. Vì từ khi má thằng Bảy vợ ông qui tiên ông quên hẳn mùi hương
của người khác giới vì vậy hôm nay ông "ngất ngây con tàu đi" là chuyện
đương nhiên .
***
Ông Hai xích lô chở bộ lư đồng về đến nhà ông Năm, trên xe ông Trưởng ấp ngồi cạnh
mấy bao bố đựng bộ lư, đến trước cửa rào, ông Hai la lớn :
-Năm
tàu hủ ơi , dìa chưa ra có quà ai gửi cho ông nè.
Kêu
réo vài tiếng vẫn không nghe ông Năm trả lời, Hai xích lô lầu bầu:
-Cha
nội này đi đâu nhà cửa mở toang hoác, trộm rinh hết một lần chưa tởn.
Liền khi đó bà Năm đi công chuyện về ngang, thấy Hai xích lô với gương mặt bực
dọc, rồi thấy Trưởng ấp giữ mấy bao đồ coi bộ nặng nề, bà Năm hỏi:
-
Vụ gì vậy Chú Hai, bộ kiếm ông Năm hả ?
Hai
Xích lô vội nói:
-Trên
huyện bắt được hai thằng sì ke bán bộ lư đồng, người ta khai thác nó phun ra
chôm của ông Năm tàu hủ, nên họ lấy tang vật giao về cho ấp để trả lại khổ chủ
nè, cha nội này đi dê gái hay sao bỏ nhà cửa vầy nè .
Bà
Năm nói đỡ:
-
Chắc ổng đi châm cứu đó, té hôm trước tưởng đâu liệt luôn , thời may ổng khỏe
nên lướt qua, gặp người khác coi như "Rụm nụ" luôn rồi, chú Hai để
tui giữ giùm ảnh cho, chừng ổng dìa tui đem qua, để lớ quớ không khéo "
Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa" thì công dã tràng nghe chú Hai.
Ông
Trưởng ấp thế đề nghị của bà Năm cũng hợp lý nên đồng ý cho bà Năm nhận
thay ông Năm, hơn nữa trong xóm ấp này ai cũng biết tình cảm của hai ông bà Năm
này " Tình trong như đã, mặt ngoài còn e"..
***
Từ lúc bỏ nhà ra đi, với ý chí nung nấu làm lại cuộc đời, Bảy xin vào làm
công nhân của xưởng ép mia nấu đường, công việc ban đầu cực khổ nhưng Bảy không
từ nan làm đủ mọi chuyện, ông chủ thấy Bảy siêng năng thật thà nên quý mến ,
sau một thời gian Bảy được chủ cho làm quản đốc coi sóc hết các hoạt động của
xưởng, công việc làm ăn tấn tới nên cuối năm chủ thưởng cho Bảy khá hậu hĩnh,
cô em gái ông chủ thấy anh quản đốc giỏi giang và tướng tá cũng dễ nhìn, rồi tiếng
sét ái tình đã đem lại cho hai người mối tình keo sơn gắn bó.
Sau khi bàn tính cậu chủ lái xe chở Bảy và cô em mình trở về thăm ông Năm tàu hủ
và bàn chuyện hôn nhân đại sự.
Xe đến nơi, vào nhà sau khi chào hỏi hai bên thuận lòng vui vẻ cho hai trẻ được
nên duyên chồng vợ. Ông Năm vui mừng thật nhiều vì biết con mình bị oan cái vụ
bộ lư đồng, và mừng nhất là nó thât sự hối cãi làm lại từ đầu sau mộ thời gian
"vấp ngã", ông Năm nói:
-
Quên nữa, để tui giới thiệu bà nhà cho cô chú biết nhe, à với thằng con tui nữa
chứ. Bà ơi ra đây có việc nè.
Bà
Năm từ phía sau nhà bước lên gặp ngay ông chủ lò đường, hóa ra là cậu thanh
niên đụng xe bà ngày nào giờ đã là người giàu sang đứng trước mặt bà.
Quân tên ông chủ lò đường mừng reo lên:
-
Té ra bác là má của Thằng Bảy em rể con hả, đúng là trời cao có mắt, con dự định
xong đám cưới hai đứa rồi con tìm dì để tạ lỗi và đền ơn. Không ngờ gặp ở đây,
vậy là trời sắp xếp cho chúng ta là một nhà, chuyện cưới hỏi này con ho hết nhà
mình đừng bận tâm.
Quân
đến bên bà Năm nắm lấy tay bà rồi nói nhỏ :
-Thay
vì con phải tìm dì sớm hơn, nhưng có nhiều lý do, để mai mốt con tâm sự với dì
sau nhe.
Ông
Năm nghe Quân hỏi bà Năm là má của Bảy, ông bèn nói cho rõ ràng để tránh hiểu lầm
về sau :
-Năm
đây là ...
Ông
Năm chưa kịp phân bày thì bà Năm hiểu ý ông muốn nói là hai ông bà " Chấp
vá" mà thôi, bà liền nháy mắt ra hiệu và cướp lời :
-Dạ
phải đó cậu, tui với ổng có thằng Bảy này thôi, nó trốn tui tui đi mần ăn giờ mới
ló mặt về.
Đâm
lao phải theo lao, ông Năm nói hùa theo:
-
Phải đó cậu, Bảy nè thưa má mầy đi sao đứng chết trân vậy con.
Đến
phiên thằng Bảy thấy tình thế bất ngờ nó ú ớ nói không nên lời, nhưng trước đây
lúc còn ở nhà nó cũng ngầm biết là ông Năm với bà Năm có tình ý lâu lắm rồi, giờ
thì cũng tốt nên nó mạnh dạn:
-
Con thưa má , xin lỗi má và tía bỏ lỗi cho con trước đây, con nhất định sẽ là
người tốt cho mọi người yên lòng.
Không
biết ai vỗ tay " cò mồi" đầu tiên mà cả nhà vỗ tay rần rần như pháo nổ,
..
Viết xong 26.9.2017. 20h46pm
No comments:
Post a Comment