Saturday, December 2, 2017

Rạch Gía trong tôi

__________________________

NGUYỄN NGỌC HOÀNG

Cuối năm công việc bề bộn, báo cáo cuối năm, kế họach năm mới chất chồng. Năm tới, nhóm tôi lại nhận thêm một dự án (project) mới, trong tổng công trình thiết kế mạng lưới thành phố thông minh (Smart City Networks). Phần công việc nhỏ của tôi sẽ phát triển phần mềm (software development) cho hệ thống điều khiển đèn thông minh (Smart Lighting Network Controller).  Hệ thống đèn thông minh bao gôm hệ thống đèn đường toàn thành phố, các nơi công cộng như công viên, trung tâm mua sắm thương mại, các hầm tàu điện ngầm và phi trường. Thêm vào đó, hệ thống “đèn thông minh” sẽ dùng để phát tín hiệu khẩn cấp như báo bão, động đất và cả những bạo loạn, chiến tranh.  Phần nhỏ của chúng tôi sẻ kết hợp với hệ thống đo năng lượng thông minh (Smart Meter Systems)  khác như điện, gas và nhất là nước. Tiết kiệm năng lượng, bảo vệ môi trường là phương châm cho công trình. Sự mã hóa (encryption) để bảo mật cũng được đặt lên hàng đầu. Nhóm tôi có thời hạn mười tháng để phát triển những phần chức năng cơ bản, sáu tháng để kết nối (integration) với tổng công trình thành phố thông minh.
Cuộc thử nghiện đầu tiên (first trial) cho công trình sẽ dự định vào cuối năm 2018. Đó cũng là thời gian tôi định xin về hưu theo “lệnh” của bà xã. Lần cuối tôi và bà xã về Việt Nam thăm nhà là 2011, đã 6 năm. Nghe tin là nhóm và giám đốc của tôi phản đối kịch liệt. Vì thông thường sau lần thử nghiệm thưc tế đầu tiên là hàng lọat những điều chỉnh, sửa sai, bổ túc phát triển hoàn thiện cũng sáu tháng đến một năm. Tất cả đề nghị, yêu cầu tôi ở lại thêm với công ty đến giữa năm 2020. K. Hoa nghe, lắc đầu nói:

-Đợi hãng cho ông về hưu là khỏi đi đâu được luôn. Em biết tánh ông, tới đó sẽ có chuyện khác nữa, dây dưa đến biết chừng nào?
Lịch làm việc và họp kín cả thời gian đến cuối năm. Nhiều hôm tôi về đến nhà đã bảy, tám giờ. Không còn sức đâu để ăn buổi tối với bà xã, phần lại quá ngán với đồ ăn tòan thịt bò, gà, heo thường ngày. Các lọai rau cải na-ná nhau, ăn cũng “ứ” tới cổ. Bà xã thấy vậy cũng xót, nhưng riết rồi không biết phải nấu thứ gì khác? Có hôm dưng không tôi thèm, thèm vô cùng món rau lang luột chấm cá nục khô mặn. Bà xã nghe, than: “ Cá nục còn tìm được. Rau lang mùa nầy em tìm đâu ra”! Vậy mà một hôm về nhà tôi đã nghe mùi cá nục kho thơm nồng. Dĩa rau lang luột, món cá nục kho mặn và tô canh chỉ toàn nước. Không biết K. Hoa đã gọi những ai, chạy đi đâu và bao xa để tìm được dĩa rau lang luột nầy. “Nước luột rau, em vắt chút chanh và bột nêm, vậy thôi”, bà xã vừa dọn vừa nói. Nhìn, tôi xúc động và nhớ vô cùng. Đây là món ăn cơm tập thể thường nhật những ngày tôi dạy ở trường cấp 3 Rạch Sỏi. Vị đăng đắng, bùi bùi của rau lang, trong vị mằn mặn của cá nục gợi nỗi nhớ từng vị giác. Hồi đó thì nuốt không trôi, nhưng hôm nay tôi ăn ngon, ngon đến ứa nước mắt.
Chén trà gừng đã nguội. Đã hơn mười một giờ. Công việc có ngồi hết đêm cũng không hết, tôi tắt máy chiếc laptop. Đêm mùa thu thoáng lạnh và tĩnh lặng. Chiếc đèn ngủ sáng mờ, soi gương mặt bà xã đã thở đều trong giấc ngủ. Thời gian và cuộc sống thật, không ngừng chảy quanh đây. Tôi đứng lặng im nhìn vợ. Đã bao nhiêu năm tháng, bao nhiêu thăng trầm chợt vút qua. Cứ như hôm qua, mà đã chìm sâu trong quá khứ. Những bến bờ kỷ niệm, chợt nhớ chợt quên trên dòng sông dài dĩ vãng. Không phải chỉ thời gian, mà bao nhiêu lo toan, hệ lụy đời thường đã lướt qua và để lại những vết hằn trên khuôn mặt. Dấu vết yêu thương, lòng hy sinh vô bờ bến của người con gái yêu tôi, người con gái Rạch Giá. Người con gái đã dạy tôi biết thế nào là tình yêu thật sự, thế nào là sự hy sinh.
***
Từ lớp 8, K. Hoa đã cao vượt trội bạn học cùng lớp. Đến lớp 9 thì K. Hoa biết thêm mình được mọi người chú ý. Mấy người bạn của anh mình, bên trường nam trung học thị xã. Mấy đứa con trai cùng xóm, chiều nào cũng lãng vãng trước nhà. Ngoài việc được chọn vào ban vũ trường, K. Hoa còn được chọn vào ban tiếp tân mỗi dịp trường có phái đoàn thăm viếng hoặc làm dàn lễ tiếp cắt băng khánh thành của thị xã. Là đời thứ ba của người Rạch Giá, quê ngoại của K. Hoa. Nhưng, như bao gia đình quân nhân khác (ba là một hạ sĩ quan truyền tin), K. Hoa sanh ra ở Ô Môn, em kế ở Vĩnh Bình, rồi tiếp theo là thị xã Vị Thanh. Sau năm 1975, gia đình K. Hoa lại dọn nhà về lại quê ngoại, ở Cù Là. K. Hoa mang trong người dòng máu người Khơ-me của mẹ và người Hoa của phía cha. Cho dù vậy, một vài anh chàng vẫn đeo đuổi nàng tận đất Rạch Giá.
K. Hoa có dáng dấp, môi mắt và cả tính tình rất giống người con gái tôi yêu và đã phụ tôi một thời tuổi trẻ. K. Hoa có đôi mắt đen tròn như biết nói, nụ cười tươi trên bờ môi mời gọi.  Dáng cao thẳng, bước chân thong thả K. Hoa dễ được sự chú ý. Nhưng cũng chính điều nầy, nàng có “mặc cảm” vì cứ bị bạn học gọi bằng “chị”, dù cùng tuổi hoặc lớn hơn!  Lúc quen nhau và trước ngày cưới, tôi kể và cho K. Hoa xem bức ảnh trắng đen của người đó (Cho người em yêu, một đời không dứt – viết phía sau). K. Hoa cũng phải gật đầu nói: “Em có nhiều nét giống chị T. H thiệt. Nhưng dĩ nhiên, không đẹp bằng chị ấy”!

Để yêu tôi, K. Hoa đã bỏ sau lưng biết bao trái tim (ở Rạch Sỏi, An Hòa, Minh Lương và xa hơn nữa là đến cả thị xã Vị Thanh), vượt qua bao nhiêu ngăn cản từ gia đình và người chung quanh. Ngay cả bạn bè, thầy cô: “Lấy ông H. là Hoa chấp nhận trăm phần khổ ải, tứ bề gian truân. Ngoài việc cầm viết, cầm phấn ra ổng không nhổ nổi cọng cỏ, đừng nói chi việc bắt gà, đóng đinh”! Phần tôi, thời gian đó tôi cũng không mặn mà việc yêu đương. Trái tim tôi vẫn còn đóng kín với những vết thương chưa kịp kéo da non. Tôi muốn giữ niềm tin vào con người, vào cuộc đời nhưng cũng không muốn làm tổn thương người khác. Một lần gặp nhau tôi nói mọi suy nghĩ, cảm xúc của mình cho K. Hoa. Không nói, nàng hôn tôi say đắm. Nụ hôn dài, vị ngọt môi thơm như một ly chè thốt-nốt.
-Mình còn nhiều thời gian mà anh. Cứ làm mọi điều như lòng anh cảm nhận. Em vẫn ở đây, mãi ở đây với anh.
-Yêu anh là em chống cả đám đông quanh mình. Tôi vừa nói vừa đùa giỡn trên từng sợi lông mịn màng trên cánh tay K. Hoa.
-Không có anh, em mất tất cả, mất  cả chính mình. Đừng nói chi đến những định kiến của đám đông quanh em. Yêu anh, em chấp nhận mọi thử thách. Nhưng mất anh, em chỉ còn có tuyệt vọng mà thôi!

Lời nói của tình yêu không phải lúc nào cũng đồng nghĩa với đời sống. Cuộc đời không thể ngừng trôi để chờ đợi trái tim. Một năm trôi qua với bao nhiêu dư luận, bàn tán vây quanh. Mẹ K. Hoa ôm con khóc vì sợ ngày tháng sẽ qua một thời con gái. Tôi chỉ là một thầy giáo, nghèo đến nổi không thể nghèo hơn. Với tình tôi, K. Hoa chỉ có niềm đam mê và mơ ước. Nhưng cả hai không thể đổi thành mái nhà và cơm áo. Người con gái Rạch Giá đã làm trái tim tôi dậy niềm tin yêu con người và cuộc sống, trên mọi nỗi đau , mọi khó khăn chồng chất. Sau đám cưới đơn sơ, K. Hoa đã đem tình yêu của mình, bỏ lại sau lưng tất cả để dọn vào căn phòng 1 mét rưởi bề ngang và 2 mét rưởi chiều dài của tôi. Thật ra đó là phòng học, được ngang đôi bằng những phên tre, dành cho thầy cô giáo ở tập thể. Chấp nhận mọi thiếu thốn, khó khăn và biến căn phòng nhỏ trở nên tươi sáng và đáng yêu hơn. Bây giờ chính thức, K. Hoa đưa tôi đi thăm nhiều nơi chốn, nhiều cảnh vật địa danh của Rạch Giá. Từ Mong Thọ, Gò Quao, Giồng Riềng, Vĩnh Thuận (quê nội) và cả An Biên, miệt Thứ. Tôi không thể nào quên buổi chiều lồng lộng gió ở Thứ Bảy, bên nồi  cá chốt kho tiêu và canh chua bông điên-điển. Đó có lẽ là một trong những bửa cơm ngon nhất trong đời tôi. Những buổi trưa êm ả ở Hòa Hưng, nằm đong đưa trên võng nghe tiếng chim cu đất và tiếng gà gáy xa vắng, tĩnh êm. Bửa cơm chỉ có dĩa khóm xào hành mà tôi đã ăn thật ngon, ngon vô cùng ở Tà Niên... Tất cả những hình ảnh, những hương vị đầm thắm, ngọt ngào đó sẽ mãi trong tôi chính là tấm lòng và trái tim của người Rạch Giá. 


***

Mỗi chúng ta chừng như đã mang theo mình một số phận. Định mệnh, có lẽ, thắt chặt bao số phận chúng ta thành dòng chảy không ngừng trôi của cuộc đời. Trong dòng chảy đó, những lắng sâu của quá khứ, mặt bềnh bồng của hiện tại sẽ đưa chúng về phía trước dòng trôi vô định, vô chừng của tương lai. Trong những năm tháng đầu đến Mỹ, K. Hoa một tay xoay xở để vừa chăm sóc con vừa nuôi chồng đi học. Tôi thì chẳng giúp được gì, ngoài chuyện đi làm và đi học “kinh niên”. Vài năm sau, tôi học xong khoa học vi tính phần mềm (computer science-software development) do công ty chi trả mọi khoản học phí, sách vở. Bao nhiêu khó khăn vất vã thế nào, rồi cũng qua đi, đâu vào đó. Khoảng giữa năm 1990, hai đứa nhỏ vào trường, công việc tôi và K. Hoa ổn định. K. Hoa làm cho một tiệm may và sửa quần áo của người Đài Loan. Một hôm, K. Hoa đi làm về nói:
-Em muốn ra mở tiệm, vừa bán quần áo phía ngoài, bên trong nhận sửa may. Đi làm công hoài, em không thấy khá đâu.
-Em mới thư thả chưa được bao lâu. Anh làm cũng đủ sống mà. Em nhắm mình làm nổi không? Hơn nữa việc làm em đang suông sẻ, ông chủ rất tốt với em!
-Thì tại ổng “quá” tốt nên em muốn ra làm riêng. Anh không cần phải bận tâm nhiều. Em sẽ lo hết, tìm chỗ, mua hàng, sắp xếp mọi chuyện. Anh ủng hộ em là đủ.
Tôi đành gật đầu ủng hộ vợ. Vậy mà K. Hoa làm thiệt! Thành phố tôi ở không có nhiều người Á châu. Trên dưới năm mươi gia đình người Việt sống rải rác quanh vùng. Khách hàng K. Hoa phần lớn là người Mỹ. Công việc buôn bán ngày càng khá giả, K. Hoa bận rộn trăm bề. Cũng may nơi đây có hai trường đại học lớn, Duke và University of North Carolina Chapel Hill (UNC), nên K. Hoa nhận các em sinh viên vào phụ việc. Công việc càng bận rộn nàng càng phấn chấn, tươi vui hơn. Nhiều lần K. Hoa mang về quà của khách hàng tặng: hộp chocolate, bánh kẹo, khăn choàng và cả mỹ phẩm. Tôi thấy vui và mừng cho vợ. Một hôm, ngày cuối tuần, đang nằm nghỉ ngơi coi TV, K. Hoa kéo mặt tôi lại, nhìn thật lâu rồi chợt hỏi:
-Anh nói thiệt với em. Anh có  yêu em không?
Tôi chưng hửng, không biết chuyện gì đang xảy ra? Chưa kịp tìm câu trả lời, K. Hoa trong giọng khó khăn:
-Người ta chọc ghẹo em, cho đồ tặng quà lung tung. Về nói lại, anh cũng chẳng thèm để ý, quan tâm hay có thái độ gì hết!
Rôi quay mặt phía khác, khóc thút thít. Thì ra là vậy. Tôi nằm thở ra, hết hiểu nổi mấy bà. Để ý ghen tuông quá, thì cũng bị la “đàn ông gì mà ghen tuông quá đáng”, không đáng mặt mày râu. Còn để mấy bà tự nhiên, thư thái thì bị lên “án” là chẳng yêu nàng!   
-Em thiệt là... Có người chọc ghẹo em, tặng quà cho em, là em còn đẹp, còn thu hút. Vui mừng không hết, em giận chi cho khổ bản thân.
Tôi vừa nói, vừa kéo K. Hoa vào lòng:
-Có vợ còn đẹp, còn thu hút không chịu thưởng thức, lo đâu ghen tuông cho phí đời người!
Nước mắt chưa kịp khô, K. Hoa chịu cười trở lại:
-Anh chỉ được chiêu nịnh bợ nầy!
Cứ vậy, nụ cười và nước mắt chúng ta xuôi theo thời gian bạc trắng mái đầu. Ít nhất là đối với tôi. Duyên nợ là sợi chỉ se thắm tình nghĩa vợ chồng. Tình yêu sẽ là ngọn nến thắp sáng những ước mơ.

Rạch Giá trong tôi không phải chỉ là những địa danh, những con đưởng mang đầy kỷ niệm. Những dòng ký ức bao quanh, trong tiếng chim gọi chiều nước lớn. Ngôi trường nhỏ nhắn, khiêm nhường với bao thế hệ mai nầy. Bao nhiêu mùa nước nổi, bóng người con gái xuôi mái dầm dọc bờ điển-điển vàng hanh. Bến những con đò máy, nghiêng mình chở nặng tình người phương xa. Những rẫy khóm nối nhau hương vị ngọt ngào của lứa chín đầu mùa. Của đêm nằm trằn trọc bờ kinh, nghe tiếng võng ai ru từng sợi đong đưa. Rạch Giá trong tôi là những con người. Những con người Rạch Giá với tấm lòng biển mặn, nặng trĩu yêu thương. Là người con gái Rạch Giá một đời bên tôi, tận tụy, hy sinh và chung thủy một lòng. Tôi chưa một lần khen tặng, chưa một lần ngõ tiếng cám ơn.
Đêm chìm sâu, tĩnh lặng xứ người. Bà xã chợt trở mình, rồi lại thở đều trong giấc ngủ. Tôi không muốn lay động, đánh mất giấc mơ của bà ấy. Không biết K. Hoa đang mơ thấy gì, nhưng đêm nay trong mọi nỗi lặng yên cho tôi lời nói một lần, một đời:

-“Cảm ơn em, cảm ơn người con gái Rạch Giá, mãi mãi trong tôi”!

NNH

9 comments:

trường tôi said...

Mèn ơi , Tui phái nhứt là câu chót đó nghen tác giả, thôi để tui share hết bài viết này cho rễ RG đọc...để cho ảnh sáng mắt ga thiệt là... tình mà...ha...ha...HTX

Unknown said...

Hội Rễ Rạch Giá thêm một hội viên....

Quang Minh said...

Đọc " Rạch Giá Trong Tôi " là tui nhớ

Một Thoáng Hương Xưa

Giữa khoảng không gian yên lặng. Nắng thủy tinh nhảy nhót trên những tàng phượng già. Ngọc ngẩn ngơ trên sân trường trung học Đoàn Thị Điểm lầm thầm : “ Kiên Giang , quê hương người ấy “ ! “ Bỗng có’ một bàn tay đặt nhẹ lên vai mình, Ngọc quay lại . Thúy’ Nga đứng đó tự bao giờ , vừa cười vừa nói :
- Ê, làm gì mà ngẩn người ra vậy ?
Ngọc kề vào tai Thúy thì thầm :
- Nhỏ, vào đây cho coi cái nầy nè !
Cả hai nhí nhảnh dắt tay nhau đi về phía cầu thang rồi vào lớp học, Ngọc hé mở một phong bì đưa cho Thúy . Một cánh thiệp " Cung Chúc Tân Xuân " ( năm Nhâm Tý ), người gởi Th/Úy Minh, Sư Đoàn 4 Không Quân.. KBC 4652
Vừa trông thấy, Thúy la lên :
- Ô , đẹp quá ! Nàng lật vào bên trong thấy hàng chữ " Thương gởi Ngọc " . Hèn gì nảy giờ đầu óc để đâu đâu, không trả lời được câu hỏi Pháp văn dễ ẹt của thầy
- Thôi, chịu thua rồi . Được chưa hở ? Hình như trái tim Ngọc lúc nầy có cái gì xáo trộn
Thúy tra hỏi :
- Ai đưa vậy , nói thiệt đi
Ngọc trả lời cộc lốc:
- Bưu điện
- Chà, coi bộ đã chín mùi rồi , Bây giờ không còn nhờ ta làm sứ giả nữa . Ngọc dường như không chú ý lắm đến lời của Thúỵ Nàng đưa mắt nhìn xa thẳm qua ô cửa sổ. Thúy bực tức :
- Có nghe ta nói gì không ? Đánh trống lãng hả ?
Bầu trời hắt từng tia nắng ấm áp qua khe cửa . Vẫn yên lặng. Ngọc nhẹ nhàng xếp cánh thiệp cất vào cập, rồi lấy tập hình học ra làm bài tập. Giờ học đã đến, nhưng nàng vẫn cứ ngơ ngác, nghĩ về chàng. Ba giờ học chầm chậm rồi cũng qua đi . Mọi người đã ra khỏi lớp, chỉ còn Ngọc ngồi lại trong phòng thật lâu, lặng lẽ mở cánh thiệp ra xem lạị Lòng bâng khuâng.....
Tối đến, mưa lắc rắc rơi trên mái hiên. Trời đã khuya rồi mà Ngọc vẫn chưa ngủ được, ôm hoài quyển sách anh văn, lâu lâu khẻ mở cánh thiệp, len lén đưa tay xoa nhẹ lên những dòng chữ thân thương, rồi áp vào ngực. Nàng nghe tim mình xao động
Thời gian lặng lẽ êm trôị Mùa hè qua, muà thu đến. Đỗ tú tài 2, Ngọc ghi danh vào Đại Học Văn Khoa/ ban Việt Hán mà nàng yêu thích . Tình cảm hai người vẫn đẹp. Đẹp với đầy đủ ý nghĩa " anh em " của họ . Ngọc siêng học và học rất giỏị Môn văn chương là niềm đam mê của nàng. Ngọc biết làm thơ và biết cả ngâm thơ . Thỉnh thoảng có viết chuyện ngắn cho báo . Khi được tiền nhuận bút, Ngọc thường dẩn bạn bè đi ăn, nhưng chưa bao giờ nàng mời Minh cả vì tính e thẹn .

Quang Minh said...

Bỗng một ngày, Thúy từ trường Khoa học chạy sang Văn Khoa tìm Ngọc
- Nhỏ ơi, thứ bảy nầy ta về nhà. Bà già nhắn mầy về chơi luôn đó. Đi nghe .
Ngọc rất ngạc nhiên và chưa kịp suy nghĩ thì Thúy giục:
- Hứa nghe Không đi thì ta giận cho mà coi .
Từ giây phút đó, Ngọc có cảm giác vừa lo, vừa mừng , vừa sơ.. Nửa muốn đi nửa không dám. cái cảm giác thật khó chịu làm sao . Cuối cùng Ngọc cũng dứt khoát .
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngọc cùng với Thúy về Rạch Giá. Vừa bước vào nhà đã thấy dáng Minh đang vồn vả chạy tới vừa giơ tay ra vừa nói :
- Đưa hành lý cho anh. Mới tới hở ? Đi đường có mệt lắm không ?
Ngọc tỏ vẻ không nghe, nép mình bên Thúy đi vội vào bên trong . Minh cũng bước theo sau và hỏi tiếp :
- Sao không trả lời anh ? Em mệt lắm hả ?
Ngọc nhìn Minh nửa vui nửa tức :
- Sao không nói với người ta là về nhà ? Nếu biết trước sẽ không đi đâu .
- Nói nghe lạ quá. Về nhà mình mà còn phải hỏi nữa ư ? Minh nữa đùa nữa thật. Ngọc tỏ ý hờn dỗi :
- Ngọc ghét ai nói dối .
- Anh đâu có nói dối . Thì thôi, cho anh xin lỗi vậy, được không ?
Có lẻ Ngọc chưa nguôi cơn giận nên từ giây phút đó hai người không nói với nhau lời nào . Sau khi dùng buổi cơm chiều xong, Minh dỗ dành và năn nỉ Ngọc cùng đi dạo bờ biển . Bóng hoàng hôn xuống dần, Minh đèo Ngọc ở phía sau, vừa đạp chàng lắc mạnh ghi đông, cho xe đảo qua đảo lại như sắp ngã, buộc nàng phải ôm ghì chặc lấy hong chàng .
Minh cảm thấy thật là hạnh phúc, miệng nở nụ cười khoan khoáị Khi đến sân vận động tỉnh, mặt trời cũng sắp lặn ở cuối chân trời . Nắng chiều nhẹ, yếu ớt , Minh và Ngọc, cả hai chẳng ai nói với ai nửa lời . Có lẻ cái ấm ức từ ban trưa vẫn chưa giải toả trong lòng của Ngọc . Mặc dù cả hai dường như đang suy nghĩ về nhau . Thỉnh thoảng Ngọc len lén nhìn Minh và bất chợt bắt gặp Minh cũng đang chăm chú nhìn nàng, Ngọc cảm thấy bối rối . Minh hỏi bâng quơ:
- Gió nhiều và lạnh. Ngọc có cảm thấy lạnh không ?
- Dạ không. Gío thật mát. Ngọc thích được tận hưởng gió biển
- Vậy Ngọc có thích ở đây không ?
- Thích chứ ! Nhưng chẳng biết miền đất biển có cho cô gái Cầm Thi (*) nầy náo nương không nhỉ.
Ráng chiều đầu hè dịu dàng, lấp lánh trên mặt biển . Minh nhìn Ngọc với đôi mắt trìu mến :
- Nếu thích anh sẽ chấp nhận ngay .
Ngọc nghe trái tim minh như lên tiếng :
- Bây giờ thì không được rồi . Chờ sau khi tốt nghiệp Ngọc sẽ chọn miền đất bình yên Rạch Giá làm quê hương mình, được không anh hở ?
Rồi không ai bảo ai, cả hai đều ngồi yên lặng trên bờ đá dài được xây để ngăn sóng biển . Không khí chung quanh thật yên tĩnh, chỉ có mùi hương vị mặn của muối và rong biển . Trăng soi bàng bạc, Minh nhìn vào mắt Ngọc, một làn gió thổi tung mái tóc nàng như những áng mây bay, thật dễ thương . Thoáng Nàng khẻ mĩm cười, má bên phải để lộ ra cái lún đồng tiền trông thật xinh . Mặt biển, từng đợt sóng trắng xoá cuồn cuộn cuốn vào bờ chuyển sang màu tím ngắt . Trời đầy sao, Ánh trăng chênh chếch nghiêng ngiêng chiếu trên mặt biển lấp lánh . Đêm cũng đã khuya, trên con đường dưới ánh đèn mờ nhạt, Minh đưa Ngọc về nhà, cả hai con tim đang trong cùng một nhịp, hứa hẹn một ngày mai vui đẹp .
Giấc mơ như đang dội lại trong tận cùng kí ức của Minh . Làm sao quên được những chuỗi ngày tháng vô tư, hồn nhiên như trong chuyện cổ tích . Niềm hạnh phúc bình yên thật mong manh . Cái gì qua rồi ta mới thấy nuối tiếc vô vọng .

Quang Minh said...

Bây giờ giữa trưa hè, ngồi đây nơi sân vườn sau nhà, giữa khoảng trống mênh mông, nổi cô đơn và niềm hoài niệm hiện về trong sâu thẳm trái tim Minh . Và nơi xa kia, cách nửa vòng trái đất, hoa phượng cháy lung linh trên các ngả đường, Ngọc cũng đang hồi tưởng về " Người ấy và Quê Hương Rạch Giá " mà đã chìm sâu vào giấc mơ tự lâu lắm rồi . Nhưng có lẻ phần đời của mỗi con người như một trang truyện, mà mỗi lần tự tay mình giở từng trang sách thì in như cả dĩ vãng trở về tươi nguyên . Ở đó, có cả khung trời ước mơ, có cả hình ảnh người mình yêu dấu . Có cả trái tim rưng rưng của tuổi vào yêu, nao nao nhận cánh thư tình, bồi hồi nắn nót những dòng thư gởi cho nhau . Ở đó, có chuyến xe của buổi gặp gở đầu tiên như một duyên nơ.. Và ở đó có một trái tim nồng thắm đợi chờ

Em Mãi Chờ Anh

Anh ! Em không dám nói sẽ chờ anh
Nhưng sao lại nghe lòng đau rạn vỡ
Nỗi nhớ nhung ai đong đầy tiếc rẻ
Anh ơi ! Tại sao mình phải chia ly ?

Em phải nóị Anh ơi ! Em phải nói
Em chờ anh suốt bao mùa lá đổ
Sao anh không tới ? Vần thơ viết vội
Em gởi trăng, gởi gió và gởi mây
Em chờ anh sương xuống đã lâu rồi
Lòng lạnh giá bao thu qua đông lại
Trăng ướt đẩm , nước mắt buồn bờ cỏ

Em phải nóị Anh ơi ! Em phải nói
Em chờ anh mãi bên thềm mùa Thu
Sao anh không tới ? Ngẩn ngơ viết vội
Trang cuộc đời, trang giấy trắng mới tinh
Trắng trang giấy xưa, trắng cả lòng ta
Anh sợ làm nhoà ngây thơ tuổi ngọc
Anh mãi giữ, xem như là em gái

Em phải nóị anh ơi ! Em phải nói
Em chờ anh, đông nhắc hoài kĩ niệm
Anh đi xa rồi có nhớ về em ?
Bao xuân tàn âm thầm nghe mùa hạ
Lá thu rơi, em nhớ buổi tiển đưa
Em đã khóc, nhìn anh, em đã khóc
Tuổi vụng khờ, thương chỉ có anh thôi

Hết mùa thu, vẫn chưa thấy anh về
Trời tàn đông rồi mà anh chưa tới
Em vẫn chờ anh, sao anh không đến ?
Em lấy gì ru ngủ những tương tư ? !
Em vẫn đợi, vẫn chờ anh mãi mãi

Đây là tiếng nói của trái tim, tiếng nói của người " muôn năm cũ "

Anonymous said...

Anh QM ơi,
Từ từ nghe anh.
Nặng nợ vậy sao
TTThà

Quang Minh said...

Mùa hạ rời rợi, những cơn mưa sắt se . Gió nhiều nhưng không lành lạnh và mát như gió ở biển . Và cũng hình như với ánh trăng nầy, sau khi đi dạo biển về, hai đứa ngồi bên hiên nhà ngắm trăng . Ánh trăng vàng lung linh soi bóng hai đứa lên con đường sỏi cạnh gốc ngọc lan . Đêm ấy, Ngọc say mê nhìn cảnh thiên nhiên vùng biển. Biển trời mênh mông , sóng vỗ rì rào trong đêm nghe như hơi thở. Hai đứa lắng nghe tiếng thở của đại dương, hay chính tiếng thở của lòng mình hoà cùng hai trái tim đang nghĩ về nhau . Trăng đêm nhoà nhạt, làm sao quên được " Anh xin được làm sóng, còn em là bờ cát nhé " Rồi Minh đọc nho nhỏ lời thơ của Xuân Diệu " Anh không xứng là biển xanh - nhưng anh muốn em là bờ cát trắng - Bờ cát dài phẳng lặng " . Ngọc chưa kịp trả lời, Minh nói luôn : " Nếu em là hoa cúc - Anh sẽ là mùa thu " . Chợt Ngọc nhớ bài thơ của Nguyên sa :
" Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc.
Áo nàng xanh anh mến lá sân trường ,
Sợ thư tình không đủ nghĩa yêu thương ...".

Cũng giọng trầm ấm áp, Minh hỏi : " Em đang nghĩ gì nhỉ ? " . Bất giác Ngọc nhìn vào mắt Minh thật đổi ngây thơ như lời tâm tình : " Hoa cúc chỉ nở mùa thu . Nhở mùa thu không về thì hoa cúc có rực rỡ không anh ? Em sợ lắm mùa thu không về " Minh thỏ thẻ : " Ngọc ơi ! Muà thu vẫn về theo luật tuần hoàn ." Nhưng đến bây giờ Minh vẫn chưa gặp Ngọc
Lá vàng thẩm rơi đầy sân. Trên không một màu tím nhàn nhạt . Hương ngọc lan toả đâu đây . Ngọc nhắm mắt lại, như để tận hưởng hương hoa, hay chạnh nhớ về quá khứ trong trẻo, đầy ngọt ngào thuần khiết mà tự lâu rồi mãi ấp ủ tận đáy tim . Mơ hồ trong tiềm thức, đột nhiên Ngọc cảm nhận như có một bàn tay đặt nhẹ vào lòng bàn tay : " Ngọc có thương anh không ? " Ngọc không dám nhìn vào Minh, vừa sợ, vừa run, vội rút tay : " Không ? ". Ngọc bàng hoàng cảm hiểu, có lẻ Minh sẽ buồn lắm, nên lí nhí khe khẻ : " Thương , thương... như người anh trai vậy ! ". Mới đó mà bao mùa hè rồi nhỉ ? Thời gian trôi vùn vụt . Chờn vờn, vang vọng . Tất cả chỉ là giấc mơ thôI . Cuộc đời như một chuyện cổ tích mà Minh và Ngọc là một phần của nó

Quang Minh said...

Một làn gió từ nơi nào thổi lại, nhẹ tênh . Trăng càng cao càng sáng. Hơi sương thấm lạnh . Một nổi nhớ mặn mòi của biển trong kí ức . Âm thanh tiếng sóng thì thào, có lúc vút cao theo gió bay xa trộn lẩn với tiếng lòng , nghe thật buồn . Dẩu thời gian có xa, dẩu không gian có chia cắt. Dẩu cho nơi vùng đất cực Nam Tổ Quốc ấy, là nơi chôn nhau cắt rún của Minh, nghìn trùng xa cách nhưng trong tận kí ức vẫn bâng khuâng , nhớ quá cái dĩ vãng sâu đậm của những ngày hai đứa lặng lẽ bước bên nhau trên con đường quanh sân vận động hay ngồi cạnh nhau trên bờ đá. Thỉnh thoảng cùng nhìn nhau, nói với nhau những lời mơ ước, lời hứa hẹn thật đổi ngây thơ trong sáng . Và rồi , Ngọc đọc cho Minh nghe bài thơ " Chia Ly " mà Ngọc vừa tìm được trong tứ thơ như một dự báo rằng rồi hai đứa phải xa nhau .
Quê hương Rạch Giá nay biển vẫn xanh . Sóng vẫn vỗ rì rào . Nước vẫn mằn mặn . Anh trăng vẫn rờn rợn màu biếc . Người xưa vẫn còn biền biệt . Ngọc vẫn đợi chờ , tìm mãị

Quang Ngọc Sương
Mùa hè- Tháng 7 2005

(*) Cầm Thi tên sông Cần Thơ xưa ( Cầm Thi Giang ) . Vào cuối thế kỉ 18 , đầu thế kỉ 19, chúa Ng. Ánh chạy loạn đến náo mình nơi Cầm Thi giang. Đêm ông nghe tiếng đàn cùng giọng ngâm thơ thâm trầm trên dòng Cầm Thi, nên ông đặt tên là Cầm Thi mà sau nầy người dân ở đây đọc trại là Cần Thơ Chẳng biết có huyền thoại nào khác hơn không, nhưng dù sao thì tên Cầm Thi nghe hay và nên thơ thế nào ấỵ

Nhật Đạo

Katie co5rg said...

Cám ơn thầy TNH vì cô 5 tui cũng là cô 5 RG nên đọc thấy thích ghê, phải cho rễ RG đọc thôi.
Cmt của a/QM Và a/3 Tê sẽ đọc...hihihi dài quá xá, cô 5 đọc hỏng kịp luôn á