______________
Nguyễn thị Thanh Dương
Chuyển đến từ Thầy PCN
Cám ơn Thầy
TH
Tôi
vừa bước chân vào nhà, chồng tôi đã gọi : - Em ơi, cạo gíó cho anh… - Lại cảm rồi
hả ? Gớm, gió đầu Đông cảm, gíó cuối Đông cũng cảm. Mà lại cảm ngay vào ngày
Valentine, ngày mùa tình yêu, người ta tưng bừng hẹn hò hay đi chơi, còn anh
thì ngồi đây ăn vạ.
- Đầu
hay cuối gì cũng là gió lạnh cả.
Tôi
ngao ngán: - Anh thì dị ứng với cả bốn mùa, giữa mùa hè trời bỗng dưng đổ cơn
mưa anh cũng ngây ngây người khó chịu, mùa Xuân anh không chịu nổi phấn hoa tha
hồ sổ mũi hắt hơi, còn mùa Thu gió chuyển mùa hiu hiu, trong khi em muốn được
đi theo gío đến tận chân mây cuối trời thì anh đã cảm vì lạnh, phải uống vài
viên thuốc Tylenol và nằm nhà đắp chăn để ngủ, mặc cho mùa Thu mơ màng ngoài
khung cửa.
-
Thì anh khác, em khác. Anh đã 60 tuổi rồi còn gì ! mà em thì mới 40, cái tuổi nồng
nàn và rực rỡ.
- Em
muốn lấy chồng lớn tuổi để nép bóng tùng quân, để mãi mãi là người tình bé bỏng
được nuông chiều, hóa ra em lại là người phải chiều anh và hầu anh đủ thứ.
Tôi
nhìn anh đang ngồi trong ghế như đã chờ đợi tôi từ nãy giờ, mặc áo len dày,
chân đi vớ, đầu còn đội cả mũ len nữa. Càng thêm ngao ngán :
-
Trông anh lù đù như ông gìa trong nursing home ấy, trong nhà chứ có phải ngoài
sân hay ngoài cánh đồng lộng gío đâu mà anh trang bị quần áo, mũ và vớ kỹ thế ?
- Biết
thế, nhưng thà thừa hơi ấm còn hơn là một chút lạnh vào người.
Tôi
ra lệnh : - Thôi đủ rồi, anh chuẩn bị cởi đống quần áo len, áo khóac tổng cộng
mười mấy pound của anh ra để em cạo gío. Từ ngày lấy anh em bỗng trở thành người
đàn bà cạo gío thành thạo, tay nghề cao dần theo năm tháng.
Ông
chồng tôi lê dép đứng lên đi lấy chai dầu gío xanh và dụng cụ cạo gío. Kể cũng
lạ, mỗi lần cảm lạnh hay nhức mỏi hai vai và lưng, chỉ cần cạo gío cho người
nóng ran lên anh thấy đỡ ngay.
Vừa
ngửi mùi dầu xanh vừa cạo gió trên tấm lưng gầy của chồng, trong căn phòng này
dường như chỉ là tuổi gìa và đau ốm. Trong khi cuộc sống bên ngoài luôn sống động
xôn xao, lúc nãy tôi có ghé vào chợ đã thấy cửa hàng bán hoa tấp nập khách mua.
Tôi đã dừng chân ngắm nhìn cái điều có lẽ chẳng còn đến với tôi nữa trong ngày
Valentine, những bó hoa, những bình hoa đủ loại, đủ màu, bên cạnh những qủa
bóng hình trái tim cột dây bay lơ lửng đang chờ được mua và trao tặng.
Ngày
tôi 20 tuổi, đời tôi là cả một rừng hoa mênh mông chứ chẳng phải một chợ hoa hạn
hẹp. Tâm hồn tôi là cả triệu qủa bóng bay lơ lửng giữa trời xanh, chứ chẳng phải
chỉ vài qủa bóng kia. Còn anh, là một người đàn ông từng trải vừa đúng 40, khỏe
mạnh, đẹp trai, và tình tứ, anh làm con bé tôi chết mê chết mệt, yêu anh chớp
nhoáng và lấy anh vội vàng. Mỗi mùa Valentine anh đều âu yếm mua hoa về tặng vợ,
mối tình nồng ấm kéo dài được vài năm thì dấu hiệu tuổi gìa của anh xuất hiện,
45 tuổi tóc anh đã bạc khá nhiều, anh phải nhuộm cho khỏi chênh lệch với cô vợ
trẻ, đến nay thì đầu anh đã hói, chỉ còn một nhúm tóc lưa thưa như rừng chưa
thay lá.
Không
biết có phải vì tuổi gìa làm anh mệt mỏi hết hứng thú yêu đời hay vì cuộc sống
vợ chồng lâu ngày thành cũ, nên anh “cúp” luôn chuyện mua hoa tặng vợ ngày lễ
Tình Yêu, mà tôi cũng chẳng náo nức chờ mong như ngày xưa nữa.
Tôi
đang say sưa cạo gió, bỗng anh rướn người lên và kêu thống thiết : - Trời ơi,
em cạo kiểu gì mà đau qúa vậy ?
-
Hình như…em quên chưa bôi dầu xanh chỗ này…
Anh
hỏi tội tôi : - Em chưa già mà lơ đãng và xớn xác thế ! Chưa bôi dầu mà cạo thì
ai chịu nổi !
Tôi
chanh chua:
- Em
già trước tuổi để bằng anh, tuổi gìa của anh như một loại vi khuẩn lây lan sang
cả đời em.
Anh
biết chưa?
Anh
nhăn mặt :
-
Sao em lắm lời thế ? Ngày xưa em ngây thơ hiền dịu bao nhiêu bây giờ em chanh
chua đỏng đảnh bấy nhiêu. Nếu như được làm lại từ đầu thì…
Tôi
gắt gỏng:
-
Thì anh sẽ làm gì ? Anh chê tôi chanh chua, anh sẽ không cưới tôi chứ gì ?
-
Thì… anh vẫn yêu em và cưới em, xưa yêu em hiền dịu, nay yêu em cả những chanh
chua, cả khi đỏng đảnh.
-
Thôi đừng có nịnh nọt. Còn anh, chàng hào hoa ngày xưa của em đã thay thế bằng
một ông gìa dở hơi rồi đấy.
Không
dám than đau nữa, anh hỏi sang chuyện khác :
-
Nãy em đi đâu mà lâu thế ?
- Đi
đủ thứ, nhà băng này, ghé chợ này, và… nhân thể em ghé vào văn phòng bác sĩ thẩm
mỹ hỏi thăm để cắt mí mắt, vì mắt em hơi bị sụp mí rồi.
Tấm
lưng anh lại rướn lên, lần này để phản kháng :
-
Thôi em ạ, vốn dĩ em đã trẻ hơn anh nhiều, mà lại sửa sắc đẹp thì càng trẻ hơn
nữa, coi sao được ?
- Biết
làm sao bây giờ ? chuyện em sửa sắc đẹp chẳng vì anh bao nhiêu tuổi cả, mà vì
em thích.
Tôi
than thở : - Nếu anh không qúa gìa, hay nói một cách khác nếu anh còn trẻ độ tuổi
như em, thì giờ này anh không thể nằm đây bắt em cạo gío, mà đã ra tiệm chọn
hoa tặng em và chiều nay sẽ mời em đi nhà hàng để làm ấm lại tình vợ chồng đã
nhạt phai vì thời gian, vì bận rộn của cuộc đời. Em có bao nhiêu quần aó, giày
dép thời trang để diện, có son phấn để điểm trang mà mấy khi dùng đến ?
-
Tình yêu là ở trong lòng, cái màn tặng hoa, tặng qùa Valentine chỉ là hình thức
phù phiếm, làm lợi cho giới kinh doanh. Năm nay kinh tế khó khăn, thất nghiệp
lan tràn, càng giản tiện, tiết kiệm càng tốt, ở California có ông bị thất nghiệp
đã giết chết vợ con và tự tử theo. Tình yêu đã cũ, hâm đi hâm lại như nồi nước
phở cũng chẳng làm ngon thêm tí nào.
-
Còn hơn là không hâm sẽ bị… thiu, sẽ tệ hại hơn nữa.
Anh
vừa nói vừa thở vì vẫn còn đau mỗi khi tôi mạnh tay: - Anh có muốn thế này đâu.
Thật dại khờ khi người ta lấy nhau bất kể tuổi tác. Mà tại sao ngày ấy em cứ
xông vào đời anh, đòi lấy anh trước khi anh ngỏ lời cưới em ?
- Đấy
là lãng mạn một cách bốc đồng. Tại cuốn truyện “ Tình Nghĩa Vợ Chồng ” của Leon
Tolstoi do Bảo Sơn dịch, cô Mai tuổi mới lớn đã yêu chú Sách, người đàn ông hơn
cô rất nhiều tuổi và là bạn của cha cô, và chú Sách thì tử tế bao dung tuyệt vời
làm ảnh hưởng đến em. Lại thêm bản nhạc nào đó của ông Y Vân với những câu “
Năm anh 20 em mới sinh ra đời, năm anh 40 em mới vừa 20…” thật sống động và
lãng mạn. Cả hai thứ cộng lại làm hồi đó em chỉ mơ lấy một anh chồng gìa, đến nỗi
mấy thằng cùng trang lứa tán em, em coi chúng như hàng ranh con không hề đếm xỉa
đến.
-
Còn anh háo thắng một cách bốc đồng ! Vì anh không mãi mãi là thằng đàn ông 40
sung sức để yêu em, để mỗi lần em giận dỗi anh làm huề bế xốc em lên và ôm gọn
trong vòng tay mình, ngược lại bây giờ một cú vung tay vùng vằng hờn dỗi của em
cũng làm anh loạng quạng suýt ngã. Thà anh lấy một người vợ ngang vai phải lứa,
cả hai cùng gìa, cùng nay ốm mai đau, cuộc sống thoải mái biết bao ! Bà ấy cạo
gío cho anh, anh cạo gío cho bà ấy, chẳng có gì để phàn nàn cả.
-
Nhưng sao anh gìa nhanh thế ? người ta 70 còn cưới vợ, mà anh thì mới 60 đã ốm
yếu ho hen thế này ?
-
Thì sức khỏe mỗi người mỗi khác. Mẹ anh kể ngày còn bé anh đau ốm quặt quẹo, vừa
chữa bệnh bằng Tây y lẫn Đông y vừa cúng bái chùa chiền tứ phương anh mới lớn nổi.
Tôi
lên giọng kể lể:
-
Tuy nhỏ tuổi hơn anh mà đôi lúc em như bà chị hai của anh, hay như một người mẹ
chăm sóc đứa con thơ ấy.
- Phải
nói rõ ra là như một bà chị hắc ám hay người mẹ…ghẻ em nhé, vì em hay gắt gỏng,
mắng mỏ va hà hiếp anh lắm đấy.
- Vì
anh lẩm cẩm qúa ai mà chịu nổi ? Lúc nào cũng than đau mình nhức mẩy và đòi cạo
gió. Thôi xong rồi, anh nằm nghỉ đi cho khỏe để em đi nấu cơm.
Tôi
kê gối, đắp chăn cho anh nằm êm ấm xong thì có tiếng chuông cửa reo. Người ta đến
giao phát một bình hoa tươi làm tôi ngỡ ngàng cứ tưởng có sự lầm lẫn gì chăng ?
Nhưng đúng địa chỉ nhà này và tên người nhận là… con gái tôi, chứ không phải
tôi. Con gái đã 19 tuổi rồi, vậy mà dưới mắt tôi nó vẫn chỉ là một đứa trẻ con.
Thì ra đã có anh chàng nào để ý đến nó rồi.
Tôi
thận trọng mang bình hoa để lên bàn và ngắm nghía, bình hoa bằng thủy tinh
trong suốt, thắt nơ bằng sợi dây màu hồng, trong cắm đầy hoa Hồng, điểm tô bằng
những cánh hoa cúc trắng nhỏ lấm tấm với những cành lá dương xỉ xanh tươi..
Lòng tôi bỗng rộn ràng ấm áp, sống lại những phút giây xa xưa .
Chồng
tôi cũng tò mò từ trong phòng bước ra : - Hoa của ai đấy em?
Tôi
ra khỏi giấc mơ: - Còn ai vào đâu nữa, ngoài con gái mình ? không lẽ ai đó tặng
hoa cho em, một mụ đàn bà 40 có chồng lù lù bên cạnh ?
-
Nhưng sao mặt em bâng khuâng thế kia ?
- Em
chạnh lòng nhớ thuở mới yêu anh, nhưng phút giây ngắn ngủi ấy qua rồi. Thực tế,
em đang bực mình đây, con gái mình không thể quan hệ tình cảm yêu đương làm ảnh
hưởng đến việc học hành của nó trong lúc này.
Chồng
tôi bênh con gái: - Em chỉ hơn nó 1 tuổi mà ngày xưa đã yêu anh thế nào? Lãng mạn
đến thế nào ? Em đã nói rằng nếu không lấy được anh thì tất cả đàn ông trên cõi
đời này đều vô duyên, đều là những tượng đá không linh hồn.
-
Thì đã nói ngày ấy em bốc đồng mà, nên phải rút kinh nghiệm cho con mình.
-
Trái lại, em không bốc đồng mà còn tỉnh táo và thông minh để chép những bài thơ
tình rất hay trên báo tặng cho anh. Em đã từng bỏ học để đi chơi với anh. Còn
con mình vẫn đi học nghiêm chỉnh và tử tế hơn em nhiều.
Tôi
vùng vằng : - Anh đánh gía tình yêu của em xuống cấp như thời buổi kinh tế khó
khăn mọi thứ đều hạ gía hả ?
Con
gái chúng tôi về đến, chấm dứt sự cãi cọ thường ngày như cơm bữa của cha mẹ:
-
Bình hoa này là quà tặng Valentine của con, một người bạn trai yêu con và con
cũng yêu anh ấy. Chiều nay chúng con có hẹn.
Tôi
lo xa : - Chúng con yêu nhau thì được, nhưng chớ có đòi cưới nhau sớm nhé ? phải
lo học hành thành tài đã.
-
Chuyện cưới nhau còn lâu mẹ ạ, phải tìm hiểu tính tình nhau nữa chứ. Ngày xưa bố
mẹ có tìm hiểu nhau trước khi cưới không ?
-
Không ! Chồng tôi đáp.
Tôi
khẳng định thêm: - Mẹ cũng không ! Trăm lần không, ngàn lần không !
-
Hèn gì bố mẹ xung khắc nhau, hay cãi cọ qúa, vậy mà bố mẹ nói lấy nhau vì tình
yêu
-
Đúng là vì tình yêu con ạ, một tình yêu chớp nhoáng như một tia sấm sét lóe lên
ngắn ngủi trong một đêm mưa gió u mê.
Con
tôi an ủi:
-
Nhưng tình yêu nào chẳng phai nhạt theo thời gian, lâu hay mau mà thôi, có lẽ
chúng ta phải biết chấp nhận điều đó. Chuyện tình Romeo và Juliet cũng thế, cả
hai đều chết sớm, nếu lấy nhau thì chắc gì có thiên tình sử cho chúng ta đọc.
Con
gái chúng tôi ở lứa tuổi đôi mươi là hình ảnh tôi ngày xưa, nhưng suy luận chín
chắn hơn tôi nhiều.
Tôi
nói với chồng trước khi lăn vào bếp để nấu nướng :
-
Anh nằm yên đừng kêu réo gì em để em yên trí làm món thịt bò steak nhé. Thay vì
mình đi nhà hàng như người ta trong ngày lễ Tình Yêu thì ăn tại nhà vậy.
Chồng
tôi kêu lên:
-
Thôi, thôi, anh mệt lắm, sức đâu mà nuốt món bò steak của em, chắc sẽ dai như đỉa
đói hay dai dẳng như những lần em cãi nhau với anh và không chịu ngừng nghỉ.
-
Anh đừng bi quan hóa vấn đề sẽ làm anh nhanh suy sụp và gìa thêm đấy. Em sẽ nấu
theo sách vở, sẽ ngon lành…
-
Hai mươi năm qua không lẽ hôm nay em sẽ giỏi nấu nướng đột xuất ?
- Cứ
coi như thế đi, cũng phải cho em cơ hội chứ. Hai chúng mình sẽ ăn bữa chiều nay
với món bò steak và uống chút rượu cho ấm lòng và ấm tình anh nhé.
Anh
vẫn cương quyết chối từ : - Thú thật anh chỉ thèm… một tô cháo trắng nóng hổi
ăn với thịt chà bông, có lẽ sẽ nhẹ nhàng và khỏe người hơn, và cũng dễ nấu cho
em hơn là món bò steak.
Tôi
thất vọng thở dài: - Muốn ăn với anh một bữa chiều ấm cúng cũng không được, con
gái thì hẹn hò đi ăn ngoài, chỉ còn hai vợ chồng mà hai khung trời khác biệt,
chẳng lẽ anh ngồi húp cháo mà em ăn steak thì vui với ai ?
-
Thì em cùng ăn cháo với anh cho vui, nhân thể diệt luôn.
Tôi
chán nản dẹp bỏ bịch thịt bò trở vào ngăn tủ lạnh. Vừa lúc đó con gái tôi đã
trang điểm xong đi ra ngoài, con tôi thật đẹp với đôi mắt long lanh, nụ cười rạng
rỡ và mái tóc mượt mà đong đưa.
- Mẹ
ơi, con đi đây … Chúc bố mẹ ở nhà bình thường, đừng cãi nhau nữa nhé..
Ngày
lễ Tình yêu, mùa của những tình yêu đã cũ, đã phai nhạt, trong đó có vợ chồng
tôi.
Nhưng
vẫn là mùa tình yêu bắt đầu, mới tinh khôi cho bao nhiêu người khác, ở mọi lứa
tuổi, đến với nhau bằng nhịp đập của con tim, trong đó có con gái tôi.
Tôi
thẫn thờ nhìn con gái đi ra cửa, chợt tôi vội gọi lại, hoảng hốt lo âu : - Con
ơi, con sẽ đi hẹn với người yêu của con, mối tình đầu của con, phải không ?
-
Vâng, con đã vừa nói với mẹ rồi, chúng con sẽ hòan toàn trong sáng và nghiêm chỉnh.
- Mẹ
biết điều ấy rồi, vấn đề mẹ chưa biết và muốn hỏi con bây giờ là người yêu của
con bao nhiêu tuổi ? ? bao nhiêu tuổi ? bao nhiêu tuổi ? ?
-
Sao mẹ hỏi dồn dập và kinh hoàng thế ? Anh ấy hơn con 3 tuổi.
Tôi
thở phào nhẹ nhỏm : - May qúa, mẹ chỉ sợ con cũng lãng mạn như mẹ ngày xưa mà
yêu và lấy chồng gìa thì khổ vào thân. Thôi con đi chơi vui vẻ nhé, còn mẹ đi nấu
nồi cháo trắng và ăn với bố con cho hết buổi chiều nay.
2 comments:
Thấy cô vợ trẻ sao gió đã quá tui liến chuyển cho cô chủ vườn post lên TH để quí hiền thê học hỏi tay nghề siêu của bà vợ trẻ và cánh đàn ông tui tui cũng được nhờ lây. Chuyện tội nghiệp cho YT và người đẹp Toulouse......hu ...hu...không ai cạo gió cho tui nè trời.....
Tặng thêm quý vị bài thơ ăn Tết của NTTD nè
VỀ VIỆT NAM ĂN TẾT.
Hôm nay chị về Việt Nam ăn Tết,
Có mang theo cơn gió lạnh mùa Đông?
Có mang theo những bông tuyết trắng không?
Nơi chị sống bao năm dài viễn xứ.
Quê hương thứ hai chị có tất cả,
Vẫn nhớ quê hương thứ nhất cội nguồn,
Tết đến Xuân về như chim nhớ rừng,
Người Việt nhớ quê lòng đau khắc khoải.
Chị ăn Tết quê nội hay quê ngoại?
Ăn giùm em một miếng bánh chưng xanh,
Mùi nếp thơm hay mùi của lá dong?
Ôi mùi vị một thời em thân thiết.
Món thịt đông kho chiều Ba Mươi Tết,
Ăn với dưa hành mồng một đón Xuân,
Bát thịt gà nấu canh miến, canh măng,
Trên bàn thờ cúng ông bà đã khuất.
Chị ăn giùm em một vài miếng mứt,
Cay cay gừng, mứt bí ngọt đầu môi,
Sợi mứt dừa béo ngậy miếng non tươi,
Làm em nhớ hàng dừa soi bóng nước.
Cắn giùm em nắm hạt dưa tí tách,
Vui bạn bè những câu chuyện đầu năm,
Xác hạt dưa như xác pháo ngoài sân,
Em cũng có thời áo hồng, áo đỏ.
Những ngày Tết từ trong nhà ngoài ngõ,
Ngắm giùm em rực rỡ các loài hoa,
Hoa Cúc, hoa Mai, Thược Dược, Mào Gà…
Hoa bốn mùa vào mênh mông trời đất.
Chị ơi, một năm chỉ ba ngày Tết,
Nhưng có người vẫn không đủ ăn no,
Chị có đi qua những cảnh đời kia,
Nhờ chị gởi lời hỏi thăm, an ủi.
Bên cuộc vui đừng quên người buồn tủi,
Bên gia đình đừng quên kẻ cô đơn,
Ăn Tết xong chị tạm biệt quê hương,
Có mang về chút ngậm ngùi, chua xót?
Nguyễn Thị Thanh Dương.
( Jan. 2012)
Post a Comment