LANH NGUYỄN
Còn
không đầy 7 tháng nữa là người Rạch Giá lại có dịp gặp gở nhau để cùng hàn
huyên tâm sự.
Đây
là lần thứ 11 rồi đó nhưng tui chưa hề đi dự lần nào cả. Lý do thật đơn giản là
bởi vì tui vốn không thích chổ đông người ồn ào náo nhiệt. Có lần thằng bạn
thân rủ tui đi theo chơi cho vui.
Hắn
ta nói:
- Mầy
nên đi chơi 1 lần cho biết với người ta, ở đó vui lắm biết đâu chừng đến đó
mình sẻ gặp lại nhiều đồng hương, hỏng chừng còn được gặp người xưa của mầy ...
Tôi
vẫn từ chối:
- Gặp
làm gì? Gặp lại rồi thì làm được cái gì? Chỉ là "4 mắt nhìn nhau trào máu
họng" chứ có vui sướng chi mà ham? Thôi tao ở nhà nghỉ cho khoẻ.
Nó
kiếm cách chọc tức tôi:
-
Hay là mầy mặc cảm nên không dám đi?
- Ơ
hay! Cái thằng nầy dở hơi thật, mắc chứng gì mà mặc cảm với mặc tình?
Nó
cười hì hì:
-
Thì tại tao có học trường Nguyễn Trung Trực còn mầy thì không.
Nó
làm tôi nhớ lại chuyện cũ rít của 47 năm về trước thuở mà hai đứa chúng tôi còn
mài đủng quần trên ghế của trường trung học Kiên Tân.
Năm
học 1969-1970 trường chúng tôi chỉ có vỏn vẹn có 2 lớp Đệ Nhị A&B trong đó
lại chia ra 2 ban Anh Văn & Pháp Văn cho nên đổi buổi học liền tù tì, lúc
thì học lý hóa với ban A lúc thì chỉ học Toán & Vạn Vật chung 1 tốp của ban
B, chỉ có lúc học sinh ngữ thì mới nhìn đủ mặt bạn bè cũ mà thôi. Nhưng thật là
ngộ mấy đứa con gái lớp tôi đều đi ban B hết ráo nên ngày nào buổi nào cũng được
gặp mặt nhau đều rang...
Ờ!
Mà nói lớp cho oai dzị chớ lúc đó ban Pháp văn của tụi tui còn không đầy 20 chục
đứa mà hết mấy mạng chọn ban A rồi.
Kỳ
thi Tú Tài 1 năm đó ban Pháp văn bọn tui chiếm tỉ lệ đâu cao nhất hơn chục đứa
được lên chức cô cậu tú.
Tụi
nó hè nhau chuyễn lên trường Thoại Ngọc Hầu và Chưởng Bình Lễ ở Long Xuyên để học
tiếp năm Đệ Nhất, chỉ có tui và thằng Lục muốn gần nhà nên chuyển ra Nguyễn
Trung Trực học mà thôi
Tựu
trường được 1 tuần lễ thì tui có tên đi học khóa SPVL bỏ lại một mình nó trong
cái trường mới hoàn toàn xa lạ...
Nếu
tính kỹ ra tui cũng là học sinh của trường NTT chứ bộ chơi sao, dù chỉ học có 1
tuần lễ vỏn vẹn vì vậy dể gì tui chịu thua nó:
- Mầy
làm như chỉ có mình mầy được đi học ngoài đó dzị. Tao cũng có đi nữa chứ bộ.
Nó
phá lên cười như chưa từng được cười bao giờ:
-
Thôi mầy ơi, đừng có thấy sang rồi bắt quàng làm họ. Học có 1 tuần mà cũng kể
là cựu học sinh NTTđược sao? Một năm như tao mà tao còn chưa dám nhận huống chi
là 1 tuần lễ như mầy thì nói làm gì.
- Biết
vậy sao còn rủ tao theo làm gì?
Nó
thôi cười mà nói nhỏ với tui:
-
Người ta tổ chức reunion cho cựu học sinh Kiên Giang toàn tỉnh chứ nào phải
riêng cho một trường nào đâu mà mầy lo...
Năm
nào cũng vậy còn vài tháng là nó điện thoại rủ tui đi hội ngộ dù biết rằng tui
không đời nào đi theo nó, nhưng năm nào cũng vậy tuy tui không đi nhưng lại mò
vô trang web của hội nghị để xem tên những người tham dự coi thử có ai quen với
mình không. Xem chơi cho biết dzị mà.
Năm
nay người ta tổ chức ở Boston tui dò đi dò lại cái danh sách tham dự viên hơn
chục lần mà không thấy tên nó nên tui phone qua hỏi:
- Ê
! Bộ năm nay mầy hổng tính đi dự hội nghị liên trường sao mà tao không thấy tên
mầy dzậy?
Nó
buồn buồn trả lời:
- Đi
hoài mà hỏng gặp ai quen hết nên năm nay tao thôi đi rồi. Mà mầy không đi quan
tâm tới chuyện đó làm cái gì?
Hai
thằng tui gọi điện thoại với nhau là chỉ để chọc qua móc lại y như thời còn đi
học, cho nên nghe nó nói không dự hội nghi liên trường tui liền quăng cây cù
ngéo cái vèo:
- Í!
Tao quên, mầy mới lấy vợ nên đâu còn thời gian rảnh mà đi đó đi đây. Ở nhà gọi
điện thoại tán dóc với nàng rồi ráng đi cày thêm kiếm ba mớ tiền để dong về Việt
Nam mà thăm chừng cái dĩa mứt gừng của mầy đi nghen, coi chừng để khơi khơi
thiên hạ bóc lủm hết đến khi mầy trở qua bên đó thì nó chỉ còn là cái dĩa còi
trọc lóc.
Thường
khi tui chọc nó như dzị thì nó chỉ cười một cách ngon lành làm như có vợ trẻ ở
Việt Nam là nhứt trên đời, dzị mà lần nầy thì nó cúp máy cái cụp cũng không
thèm bay hay lặn gì ráo trọi, tui lại tưởng có người đến sửa xe cho nên nó quên
ai dè đâu tháng rồi tui xuống chơi nhà HTX ở Dallas cũng gần nhà nó nên nó mò tới
khách sạn đón tui đi uống cà phê để tâm sự với nhau.
Bạn
tui hồi đi học nó đẹp trai ác đạn lại là con nhà giàu còn thêm chiếc xe honda mới
toanh nên con ai theo nó rần rần, bồ bịch hàng tá, nhưng cuộc đổi đời đã làm
cho đường tình duyên của nó cũng bị đổi theo hay là nói theo thuyết của nhà Phật
"gieo nhân nào gặt quả đó" cho nên bây giờ đường tình của nó
"đen như mỏm chó"...
Chuyện
gia đình gảy đổ, bước thêm bước nữa lại bị sụp ổ cọp, từng tuổi nầy rồi
mà nó phải sống cu ki có một mình:
Chưa
sang đông mà lòng giá lạnh
Sống
một mình hiu quạnh ai ơi
Cô
đơn một kiếp con người
Nghe
mưa rớt hột (hay) lệ rơi trong lòng
Thấy
hoàn cảnh bạn mình lẻ loi tui mủi lòng nên dụ nó:
-
Hay là mình đi dự hội nghi liên trường đi, tao có bạn mới nhiều lắm nè, biết
đâu lần nầy mầy sẻ gặp được 1/4 còn sót lại của mầy để mà an ủi cuộc đời.
Tui
tưởng có người đi chung thế nào nó cũng hân hoan đón nhận lời rủ rê của tui ai
dè nó cũng giống tính tui có một tiếng "No" xài hoài mà hổng
mòn.
Lâu
lâu 2 đứa gọi phone tán dóc với nhau, tui cứ lập đi, lập lại cái điệp khúc rủ
nó đi dự hội nghi liên trường.
Ghẹo
nó riết rồi thành ra tui tưởng mình muốn đi thiệt cho nên khi hỏi thăm chuyện
trên trời dưới đất cùng HTX mà nghe cô nàng kể "phái đoàn bên Canada của
sư bá tui đặt khách sạn hổng được hình như là người ta đã book trước hết rồi".
Tui
nghe như vậy thì giật mình nhảy nhỏm hổng có khách sạn thì ở đâu bây giờ? Theo
phản ứng tự nhiên tui nói với HTX:
-
Khách sạn đầy hết rồi sao? Dzị để sư huynh tìm xem coi có cái nào gần đó hông rồi
cho Xí Muội biết nghen.
Chắc
HTX đang giật mình hông biết tui ăn trúng giống gì mà làm tài lanh quá xá như vậy,
không đi dự hội nghị mà lại đòi book khách sạn dùm, đúng là tào lao ngoại hạng rồi
còn gì nữa, cho nên cô nàng trả lời:
- Sư
huynh gọi cho ông Thầy thử xem ban tổ chức có liên lạc tìm thêm được cái nào
khác hông, nếu chưa có thì ráng tìm dùm coi có cái nào còn tróng hông chứ kỳ nầy
người ghi tên đông lắm coi chừng người ta book trước hết chổ à nghen.
Vừa
cúp điện thoại là tui tọt lên bàn mở computer ra để tìm khách sạn liền
tay, làm y như là ngày Cyber Monday hổng bằng. Sợ chậm chạp thì không còn chổ ở.
Nhưng
khi tui vừa bấm vô máy để tìm Khách sạn ở trung tâm thành phố Boston thì nó lại
hiện ra trên màn hình những chấm đỏ dầy đặc y như là nấm rơm nở rộ sau cơn mưa,
dám chừng có cả 4, 5 trăm cái từ 2 sao cho tới 5 sao.
Úi
trời ơi, cái điệu nầy ngồi xem hết không chừng cụp xương sống quẹo cần cổ luôn
vì vậy tui bèn giới hạn nó lại chỉ tìm xem mấy cái khách sạn trung bình loại 3
sao thôi và trong khoản cách 20 miles trở lại, dzị mà cũng tròm trèm 3 trăm cái
chứ chơi sao.
Thành
phố Boston chắc là đông dân như kiến và nhiều người đến du lịch lắm nên mấy tay
tư bản mới cất nhiều khách sạn như vậy.
Tìm
khách sạn cũng mê như tìm mua xe trên mạng dzị, mình vô coi chơi để mở rộng 2
con mắt mà. Từ giá cả mắc rẻ, phòng óc tốt xấu, mới cũ, địa điểm gần hay xa, rồi
có chổ đậu xe hay không cho tới vụ có buổi ăn sáng hay hay là nhịn đói v..v và
v..v..
Book
vào thời điểm nào để được giá rẻ...
Nó y
như là lạc vô "đào hoa" trận của lão Đông Tà vô rồi hổng nhớ đường
ra.
Ngày
đại hội là cái ngày độc đáo nhất trong năm. Cái ngày của cao điểm mùa hè lại
còn rớt ngay bon vào dịp lễ July 4 cho nên mấy cái khách sạn gần ban tổ chức
thì giá cao ngất ngưởng tui phải mò ra tuốt ngoài xa mới có giá tạm cho là rẻ một
tí.
À!
Tui quên kể cho quý vị cái khả năng xử dụng máy vi tính của tui. Nói nhỏ nghe
chơi thôi nghen tui toàn là học mò không hè nên đâu có biết cái gì nhiều. Nội
cái chuyện copy hình để cho vào email có khi tui làm được có khi không, có khi
gởi đi mà người nhận mở ra hổng được. Còn tìm trên google đụng chổ nào tui mò
chổ đó kiếm được rồi có khi tui lại không nhớ làm cách nào mà mình mò lên được
tận chổ muốn tìm. Thiệt là nhức cái đầu nhưng tui lại ghiền mò mới khổ chớ.
Tìm
thấy khách sạn Sheraton giá tương đối rẻ hơn cái Ramada của ban tổ chức đưa ra
tui mừng quýnh liền lẹ làng gọi điện thoại báo tin tốt cho sư bá mình.
Sư
bá OK liền, HTX cũng đồng ý hai người còn kêu tui book luôn cho cả nhóm.
Thấy
tui sắp sửa lên máy bà xã nhắc chừng:
-
Anh xem kỹ mấy hàng chữ nhỏ đó nghen coi coi tại sao nó lại rẻ hơn cái Ramada.
Tui
thì tánh hơi bộp chộp còn nàng thì cẫn thận hơn nghe vậy tui bèn đem 2 thằng đó
ra so sánh thiệt hơn rồi bấm để coi phòng bên trong xem thử đẹp xấu thể nào.
- Úi
trời ơi! Giờ đó mà thằng Ramada nó quất gần 3 trăm một đêm chưa tính 14% tiền
thuế vậy thì chỉ có từ chết tới bị thương chứ mướn làm sao nổi.
Nghĩ
lại phải tặng cho ban tổ chức một đóa hoa hồng vĩ đại vì đã làm được một cái hợp
đồng với cái giá quá rẻ.
Thấy
cái giá của Ramada đụng tới ông trời rồi mình không thể nào vói tới nên tui
quay lại xem kỹ thằng Sheraton. Thì ra nó bắt buộc mình phả trả tiền trước nếu
mình book rồi mà không đi thì mất toi 3 đêm, lại phải trả tiền parking
13$ đêm, không cho ăn sáng, Wi-Fi, Internet đều tính thêm tiền, tính ra nó cũng
từ bằng cái giá mà ban tổ chức hợp đồng với Ramada chứ đâu có rẻ hơn bao
nhiêu...
Chán
đời tui không thèm vô mạng nữa mà sàng qua FB xem anh chị em tám chuyện tào lao
trên đời chơi, ai dè có một mẫu quảng cáo của web hotelplanner hiện lên cho biết
nếu book group sẻ có giá đặc biệt rẻ hơn. Mừng quá tui bèn vô đại điền form tùm
lum tá lả rồi chờ mấy cái khách sạn nó cho giá rẻ để mình chọn. Nhưng mà giá của
tụi nó đưa ra cũng từ $130 tới $200 chứ chưa thấy cái nào vừa ý.
Giá
rẻ thì trả tiền trước còn muốn trả khi check-in thì mắc hơn cở 30%.
Cái
xứ Mỹ nầy đúng là tiền nào của nấy, mấy khách sạn giá rẻ thì ở xa, phòng óc lại
cũ xì còn đồ ăn sáng chỉ có trứng chiên với bánh mì thấy cái menu của nó là muốn
chạy ra ngoài tìm nhà hàng Việt Nam rồi. Còn muốn phòng mới đồ ăn ngon thì giá
mắc bỏ xừ.
Chờ
2 ngày mà chưa thấy ánh sáng của buổi bình minh đẹp trời nào hết. Tới ngày thứ
3 thì có cái khách sạn Hampton Inn cho giá khá rẻ lại free đủ thứ từ Parking,
internet, wi-fi giá trả trước trả sau chỉ chênh lệch có 10 đồng thôi, nhưng có
điều phòng hơi cũ một tí, nhưng mà chỉ ngủ thôi thì cần phòng mới làm gì cho mắc
mỏ, dù cũ nhưng coi ra nó vẫn mới hơn nhà mình cho nên tui quyết định thông báo
cho SB và mọi người biết là tui sẻ book cái khách sạn Hampton Inn. Tui gởi
email đến mọi người để bà con chọn phòng chọn giá.
Sau
khi có thông tin đầy đủ tui lên mạng định book phòng thì gặp ngay cái Marriott
đang offer giá khá rẻ tuy so với Hampton Inn thì nó chỉ mắc hơn có 10 tì lại phải
trả tiền ăn điểm tâm sáng. Tui tiếp tục mò thử vô coi thế nào.
Úi
chao! Phòng nó sao mà đẹp quá so với cái Hampton Inn cũng giống như con gái xứ
Mong Thọ đem so với tiểu thư Sài Gòn, lại còn đã hơn cái chổ muốn trả trước hay
trả tại quày check-in thì giá tiền đều giống nhau. Thế là tui đổi ý gọi liền
cho Sư Bá mình để hỏi ý kiến. HTX nghe book ở Marriott thì khoái chí cười giòn:
-
Khách sạn đó ngon bá chấy sư huynh còn chần chờ gì nữa?
Nghe
hai người trả lời xong tui bèn nhấn chuột cụp cụp. Nhấn xong rồi thì giật mình
nghĩ lại:
- Ủa!
Mình có tính đi hội nghị liên trường hồi nào mà book khách sạn dzị cà.
Nhưng
đâu có sao hỏng đi thì bỏ mấy hồi. Chắc HTX biết trước tui sẻ làm dzị nên
chiều hôm đó nàng phone cho tui hỏi:
- Sư
huynh ghi tên giữ chổ chưa dzị? Năm nay người ta giới hạn có 700 người thôi đó
nghen coi chừng ghi sau hết chổ bi giờ.
Tui
cười giòn trả lời:
-
Còn lâu mà hôm nào hứng thì đóng tiền ghi tên một lượt, làm lắc nhắc 2 lần chi
cho mất công dzị?
Bà
xã tui đứng kế bên nghe tui trả lời với HTX như vậy thì nàng thắc mắc hỏi:
-
Anh tính đi Boston chơi hay sao mà book khách sạn?
Tui
cười cầu tài:
- Sẳn
book cho bà con thì book luôn cho mình chứ còn đi hay không thì phải tùy vào
duyên phận.
Tuy
là nói vậy nhưng tui lại tiếp tục mò vô mạng để lập chương trình đi chơi 3 ngày
ở Boston. Lập cho đở ghiền vậy mà còn đi hay không thì đến đó mới biết.
Chương
trình mà tui dự định thiết lập để cho SB duyệt gồm 3 ngày như sau:
Ngày
thứ sáu 30 tháng 6 đến khách sạn Marriott check-in lúc 3 giờ chiều. Sau khi tắm
rửa để lột bỏ lớp bụi đường thì cả đoàn tập hợp lại lúc 4 giờ để đi Prudential
Tower xem thiên hạ shopping chơi chiều tối đó thì đến nhà hàng Victoria Seafood
Restaurant xực lobster. Tối về phòng Cô 5BĐSK ở khách sạn quýnh bài cào vùa cho
tới 1 giờ sáng thì đi ngủ. Ai ăn thì ngon giấc còn ai thua thì trằn trọc vái trời
để đêm sau gở lại...
Ngày
thứ bảy 1 tháng 7 thức sớm để chuẩn bị dung nhan mùa thu mà đi gặp người xưa vì
ở xa phải trừ hao nên đi trước 1 giờ. 7 giờ tụ họp khởi hành đến tham dự buổi họp
mặt tại nhà hàng China Pearl Dim Sum. Ba giờ chiều thì bắt đầu đi xem The
Freedoom Trial of Boston lội bộ cho nó tiêu mấy cái đồ Dim Sum ở trong bụng rồi
tới nhà hàng Việt Nam hay Mỹ gì đó ăn sơ sơ thôi để tiền gở bài cào cho đêm
nay.
Ngày
chủ nhật 2 tháng 7 sáng đi ăn phở rồi đến viếng John F. Kennedy library,
Havard meseum, Massachusetts state house chiều về đến dự buổi họp mặt chính của
hội ngị KG reunion 2017 tại tại nhà hàng Empire Garden Restaurant. Chiều tối về
tiếp tục cuộc đỏ đen bài cào vùa...
Sáng
thứ 2 chia tay. Ý lộn. Còn phải chạy theo Sư Bá qua xứ Canada quậy thêm vài
ngày nữa cho đã đời Vân Tiên...
Trời,
trời. Sao tui viết y như thiệt dzậy ta? Hay là anh Tâm đổi ngày lại đi ở chung
3 đêm khách sạn học quýnh bài cào vùa vui lắm. Tiền học phí chắc là phải giao
cho thầy Nhựt rồi vì ổng lúc nào cũng hên ... Thiệt là tình mà.
9 comments:
Phải công nhận là anh Lanh rất tích cực lo cho cả Đại gia đình. Ngày 1/th 7 tôi còn cách Boston rất là xa, tuy nhiên để xem. Cám ơn anh nhiều nghe.
Hè vừa rồi tui có dịp gặp anh Ba của LDCT, cựu trưởng ty Kiến Thiết Rạch Giá, là một tay câu cá crouper siêu hạng, nhà ở Boston. Tui liền đề nghị mấy bữa đại hội sẽ có một ngày đến nhà anh nấu bún cá Rạch Giá với cá crouper với đầu bếp danh tiếng của Montreal là Mai Lan Cúc để đải anh em TH. Như vậy, chương trình của LN chiều thứ bảy thay vì đi ăn lang thang thì đến nhà của Anh LDCT ăn bún cá Rạch Giá. Anh Tâm có ý kiến gì không?
Còn những 7 tháng nữa mới tới HN Boston mà đọc chuyện bê lề của huynh LN là cô 5 tui nôn nao cả trong lòng rồi , thiệt tình qua đây ngót nghét , lụi đụi mà cũng hơn 1/3 thế kỷ , cô 5 tui cũng chỉ đi HNRG có 2 lần , mà lần nào cũng thích vô cùng , cái thích nhứt là được hội ngộ thầy cô , bạn bè thân thương và kỳ rồi chị em tui còn được hội ngộ chị em hàng xóm kế nhà tui nữa chứ , và tui chắc 1 điều là nếu khg đi , tui sẽ không bao giờ có điều kiện tái nạm , ý lộn tái ngộ đó , huynh ơi rán thu xếp rồi phụ nhĩ dí bề trên đi HN nghen .
Bài viết của huynh LN hay lắm , cô 5 cám ơn huynh đã bỏ công , bỏ sức giúp cả nhóm có 1 chỗ ở lý tưởng , còn vẻ chương trình cho đi chơi nữa chứ ...hoan hô thầy Long nè
Cô 5 BĐSK
Anh Nhựt ơi, ngày thứ bảy 1/ th7 tui còn ở xa lắc xa lơ, cách Boston sáu múi giờ. Ngày thứ bảy 8/ th7 một số bà con từ Montreal bắt đầu dzìa nhà.
Tốt nhất là tui thử ghé nhà anh Ba tui xin cá, trước khi dzìa Montreal, như dzị A/C hay MLC có thể làm bún cá ở Montreal, cho hai mươi người nghe. Dzui là dzui quá dzui, tui vui mừng vì thấy ... người dzui.
Thầy ơi !
Bún cá của chị Mai Lan Cúc nếu so với Nga Vương thánh mẫu thì bún nào ngon hơn dzị thầy ?
Cô 5 Khỏi lo nếu không đi hội nghị Boston thì chắc chắn cũng đi quýnh bài cào ở Montreal mà.
Tin sốt dẻo có người cho biết khách sạn Ramada còn 20 phòng chưa có người book. Mại vô mại vô...
Còn con cá crouper là con cá gì ngộ dzị thầy?
Kỳ nầy làm lobster gì đây? Hôm qua em mới vô costco thấy lobster của Canada thịt ơi là thịt nhưng nó đã đông lạnh rồi nên không mua chờ tháng 7 qua đó ăn Lobster còn nhảy nhảy đã hơn hihi...
Nhị vị tiểu thư Rạch Giá đồng sức đồng tài, tiểu thư RG mà. Cá crouper ngon lắm và một trong các loại cá biển mắc nhứt. Muốn câu nó phải có tàu chạy ra ngoài khơi mới câu được. freezer nhà anh Ba CT lúc nào cũng đầy cá crouper. Tới Montreal rồi mới biết ăn lobster gì?
Anh Nhựt gọi crouper, Tôi gọi là cá Seabass ở Atlantic (câu ở Cap Cod) không biết có đúng không. Chắc là phải dzià RG học tên cá.
Anh LN tài ghê biết Montreal có lobster ngon vì nước lạnh, xin lỗi nghe nó ngon hơn loster Boston đó. Mùa thu tụi Nhật qua Quebec vì ba lý do: lobster, cá voi và lá thu dù là lá thu ở Nhật cũng rất đẹp. Chắc tui xin chánh phủ hay cô NTuyền làm quảng cáo viên về Quebec.
Lobsters tươi hấp cách thuỷ ăn với nước mấm nhỉ pha ớt hay tiêu cay cay, mỗi người hai con là tiện và miam miam r̉ùi. Anh Nhựt ơi, anh làm khéo tốn nhiều công ai dẫn bà con đi chơi. Ai sợ cholesterol thì đừng ăn trứng của con cái.
Anh Y Tả ơi !
Lần nầy qua Montreal ăn lobster hấp chấm muối tiêu uống Nữ Nhi Hồng đi lòng vòng thăm Quebec, Montreal mà không có Kiều Phong thì thiếu vui gồi.
Sư Huynh liệu mà tính đi nghen.
Biết đâu chừng ở Montreal xuất hiện A Châu thời @ thì đời Kiều Phong sẻ có người nâng khăn lắc túi...
Nếu lội bộ đi Mộng Lệ An chỉ để thưởng thức lobster thì chưa đủ thuyết phục dù có Nữ Nhi Hồng yễm trợ, haha .... vì spiny lobster của Cali còn ngon bá cháy hơn tôm hùm Eastern nữa đó sư đệ ơi.
Kỳ Đại Hội Mộng Lệ An Liệng Kiếm nầy thì tui xin chịu thua, xa quá lội hõng nỗi, nhưng mà nghe crouper nấu nước bún thì tui lại thèm quá xá.
Hõng biết cá nầy có phải là Pink Grouper không dzị ông thầy ? Thứ nầy tuy thịt ngon ( mắc gần chết mà hõng ngon sao được ), mà tui lại khoái cái đầu và ruột đem nấy canh chua hơn.
Nếu xứ Cà Na Xưng Chỉ mà có A Châu xuất hiện thì Mộng Lệ An nầy chắc tui đi dễ khó dìa gồi. Hõng phải tui mê người đẹp hay tui gan chời gì mà dám nhận xứ nước đá làm quê hương, chỉ vì cô nàng A Châu làm bộ nâng khăn gồi thừa lúc tui say lắc túi, hết tiền dìa xứ luôn.
Nói xàm cho dzui thôi chớ gặp gỡ nhau mới đáng nói, tui miss những dịp như vầy thiệt tình cũng tiếc lắm.
KP
Post a Comment