_________________
CHÂN DIỆN MỤC
Khi cùng bạn luận bàn về
tự do báo chí . Mấy ông bạn rất mùng khi có lệnh bỏ kiểm duyệt . Tản Đà nói : Ấy
, cứ để cho nó kiểm duyệt mà mình viết được mới giỏi , mới hay chứ !
Một ông bạn thân của tôi ( dân cũ mèm ) viết rất sớm .
Tôi hỏi : sao viết được! Bạn nói : Ấy , bây giờ viết thì phải lách ! Người ta vẫn
gọi là viết lách mà ! Tôi không giỏi lách nhưng vẫn … né , vẫn kỵ húy ! Cái thời
nó thế … cái thế … nó thế ! Chỉ có những người không dùng bút thẳng hay cong ,
không dùng tay phải hay tay trái , mà viết bằng chân mới là hay . Ai bảo ngông
cũng không đúng , ai bảo xược cũng không phải , chỉ là nghí ngoáy chơi thôi mà
!!!
Cái quay búng sẵn trên trời
Người ta cho xuất bản đàng hoàng ,nhưng lớn hơn cái kéo có lẽ là cái búa . Cái
búa phang cho một cái mới là đau ! Có khi ba búa như Trình Giảo Kim ! Có khi là
đòn hội chợ , thế mới là :
Chữ nghĩa ơi , nghiệt ngã vô cùng !
Người ta phải khổ luyện tay nghề lách , lại phải lựa
lúc đúng thời . Con cá rô đơi mưa rào mới lách khỏi ao ! Nghĩ rằng mưa thì người
ta không ngó ngàng tới , nhưng vẫn có những người đội mưa đi bắt cá rô ! Thấy đổi
mới , mở cửa, Lê Lựu viết Thời Xa Vắng , Nguyễn Khắc Trường viết Mảnh Đất Lắm
Người Nhiều Ma ! Hai ông này không biết rằng người ta mới mở cửa he hé thôi ,
vượt qua cửa e rằng của sập lại , gẫy tay !
Bảo Ninh viết nỗi buồn chiến tranh không đụng chạm ông
lớn , không ám chỉ ai …Ấy thế mà vẫn bị búa đồng gõ vào đầu ! Nguyễn huy Thiệp
viết Phẩm Tiết , Tướng Về Hưu .Tạ duy Anh viết Thiên Thần Sám Hối cũng đã kiêng
húy lắm đấy chứ , nhưng ngưới ta vẫn cho là ám chỉ gì , ẩn í gì ?
Trường hợp Linh Nghiệm , Tác giả lách đã khéo người ta
vẫn “soi “ bói . Cái ông Trần Huy Quang này viết rằng : Người ta vô “ rừng
“ tìm Linh vật ( Nào biết là Sâm hay Nấm hay cái gì linh thiêng lắm ) Người
ta cũng chẳng biết mình tìm cái gì ? Ấy thế mà có người la lớn : Đây Rồi
!!! Nhưng các nhà phê bình cứ đề quyết là đi tìm một lí thuyết Thiêng
Liêng (!) có thể cứu dân (!) cứu nước (!) . Rút cuộc tác giả diễu cái sự linh
này mà mọi người đi tìm … ! Thế mà không mang họa cũng uổng !!!
Huyền Kiêu với Bầu Trời , Hà minh Tuân với Vào đời
,Nguyễn Bình Phương với Người Vắng Mặt là nhữnh tác phẩm “ có vấn đề “ ! Đã có
vấn đề thì khối kẻ ăn theo ! Càng lắm người khen thì càng lắm kẻ chê ! Chê thảm
thiết ! Giả vờ khen để chê ! Chưa đọc nhưng nghe người khác chê thì chê ! Chê
cho có phần ! Chê cho bõ ghét ! Có khi đọc không hiểu gì nhưng cứ chê bởi …
trên chê !!! Có khi người ta chẳng biết tác giả là ai nhưng cứ đánh … ấy là
đánh những kẻ bênh vực , những giây mơ rễ má ! Mà cũng đánh kẻ đã cho phép xuất
bản !!! Ôi ! Quả là những trận chiến văn hóa rất thơm tho !
Để “ Xử lí “ cuốn Chuyện Kể Năm 2ooo , người ta không
dùng kéo , dùng búa mà là dùng … máy nghiền ! Đây không phải là góp í , kiểm
duyệt …. Đánh đấm ! mà cũng không phải dằn mặt , ra oai …. Mà ông này muốn dùng
Ỷ Thiên Kiếm của Diệt Tuyệt Sư Thái để tiêu diệt kẻ mà ông cho là Ma Giáo !!!
Người ta chôn những tác phẩm trong Rồng Đá của Vũ ngọc
Tiến , chị Cả Bống của Phạm Lưu Vũ mà nghĩ rằng không ai khóc . Người ta không
khóc tác giả vì vẫn tôn vinh họ là những nhà văn lớn , không khóc tác phẩm vì
tác phẩm đã được loan truyền khá nhanh và … in lậu , bán với giá rất đắt !
Bẩm cụ Tản Đà ! Thời đó cụ đã coi kiểm duyệt chẳng ra
gì ! Nhưng bây giờ những góp í , phê bình , chỉ đạo nó còn cay nghiệt gấp vạn lần
kiểm duyệt , Lơ mơ là đi tầu suốt liền !
Á ! Mà có chuyện góp í đã đi đến một thành quả tốt đẹp đáng là một Điểm tốt
đế Nhân rộng ra (?) Một họa sĩ vẽ một Bông Hoa , anh ta
rất vừa í , ngắm nghía hoài ! Một người thấy bông hoa bèn góp í : Hoa nở trong
rừng sâu , trong sa mạc rồi tàn , không ai biết đến ư ! Hoa “ phục vụ “ ai
? Họa sĩ bèn vẽ thêm Công Nông ! – Thưởng thức hoa nào phải chỉ có công
nông phải thêm trí thức , rồi công nhân mậu dịch quốc doanh … rồi thêm bộ đội nữa
cho đủ sĩ nông công thương binh . Người nữa đi qua : ủa , sao bộ đội không có
súng … thế là thêm súng … Người sau cùng nói : Bức tranh đầy khí thế
chiến đấu …. Sao lại có bông hoa !!! Thế là họa sĩ bèn bỏ bông hoa
đi !!! và thế là bức tranh bông hoa đã được hoàn thánh xuất sắc !!!
Chỉ có trong hoàn cảnh tự do góp í , thoải mái tiếp
thu mới cho ra những tác phẩm xuất sắc .
Đào Hiếu bị một ông Tây hỏi : Các anh cứ kêu không có
tự do ngôn luận , sao các anh có những 700 tờ báo ?
Đào Hiếu nói : Có 700 tờ báo nhưng chỉ có một ông Tổng
Biên Tập
Thằng Tây nó cười như điên .
No comments:
Post a Comment