_____________
VŨ THẾ THÀNH
Tôi sinh ra, lớn lên ở Sài Gòn. Tuổi thơ ở khu Tân Định. Dọn nhà một lần cũng lòng vòng đâu đó, gần cổng xe lửa số Sáu, bên bờ kênh Nhiêu Lộc và ở tới giờ. Ở riết thấy nhàm, tôi thấy Sài Gòn vẫn vậy. Vẫn vậy là kiểu ăn, cách nói, cà phê, quán nhậu…chứ đường xá, nhà cửa…thay đổi nhiều.
Trước 1975, đôi khi tôi cũng lêu lổng ở Đà Lạt, mê cảnh núi đồi, ao hồ, sông suối, yên tĩnh và nhịp sống chậm rãi của Đà Lạt, và cũng không loại trừ mê luôn người Đà Lạt hiền hòa và hiếu khách. Tôi nhủ, rồi ngày nào đó sẽ về đây dưỡng già (non).
Sài Gòn và Đà Lạt đều là dân tứ xứ. Ở lâu thì thành người Sài Gòn hay dân Đà Lạt gốc. Mỗi nơi đều có con người và phong cách riêng. Rồi cuộc đời dâu bể, nơi còn nơi mất. Đà Lạt đang mất dần, gượng không nổi, nhưng Sài Gòn còn là Sài Gòn, dù có mất chút đỉnh.Bây giờ tôi đã về Đà Lạt, cũng hơn sáu năm rồi. Nợ đời chưa dứt, nên khi Sài Gòn lúc Đà Lạt.
Ai ở đâu tới mặc kệ, nhưng Sài Gòn không có đất sống cho ‘bún mắng cháo chửi’, không phân biệt khách Tây khách ta, không giẫm nát hoa hội chợ, phở Hà Nội không thể ‘tuyệt đối đúng’ khi thiếu rau thơm giữa đất Sài Gòn… Trước như vậy, giờ vẫn thế.
Nhưng Đà Lạt thì khác, chụp giựt, níu kéo, chém chặt, phân biệt Tây ta…đang hình thành ở những ngày cuối tuần hay lễ hội. Đà Lạt tuổi đời trẻ quá, chưa kịp bén rễ thì bão đời đã làm tản mác con người Đà Lạt. Đà Lạt thiếu ‘con người Đà Lạt’đâu còn gì là hồn Đà Lạt. Đà Lạt chỉ còn thân xác như bức họa đắt giá của Picasso dưới con mắt của kẻ phàm phu.
Nói vậy thôi, Đà Lạt vẫn còn vài nơi yên tĩnh, hoa lá núi đồi để tôi còn đọc sách bên tách trà ly rượu. Rồi ngẫm lại mới thấy, sao mà những năm tháng lớn lên ở Sài Gòn êm ả quá. Và rồi cũng nơi đó, những năm tháng cùng cực, cơm áo gạo tiền, cố giữ cho được cái nguyên tắc sống của riêng mình, thiệt vất vả.
Ở Sài Gòn tôi nhớ Đà Lạt, nhưng ở Đà lạt tôi lại nhớ Sài Gòn. Hai cái nhớ khác nhau. Nhớ Đà Lạt vì lỡ thương. Còn nhớ Sài Gòn vì duyên vì nợ.
Hầu hết những bài trong sách đều được viết ở Đà Lạt. Phải xa Sài Gòn mới ngứa tay viết được, mà viết tùy bút kiểu này cũng coi như một cách tính sổ với cuộc đời. Đà Lạt làm tôi biết nhớ Sài Gòn.
Chỉ mới ba trăm cây số Đà Lạt – Sài Gòn, lại còn đi đi về về mà đã thế, huống chi những người ở xa Sài Gòn nửa vòng trái đất, chục năm, hai ba chục năm biền biệt thì sao? Có lẽ chỉ còn cách như người bạn tôi, nửa đêm không ngủ được, gọi phone về, thở dài: Tao nhớ Sài Gòn chết…mẹ!
Xa Sài Gòn mới thấm, mới cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, như từ bỏ một thói quen, bứt rứt khó chịu như cai thuốc.
Nhớ Sài Gòn chứ sao không! Nhớ con hẻm lầy lội, nhớ tiếng mưa rơi trên mái tôn, nhớ tuổi thơ, nhớ tiếng rao hàng giọng Sài Gòn, nhớ sầu riêng vú sữa, nhớ đủ thứ… Xa rồi mới biết thương biết nhớ…
Đà Lạt, 29.06.2017
Vũ Thế Thành
12 comments:
Cám ơn cô chủ vườn đã cho đọc bài viết thú vị, bùi ngùi của Vũ Thế Thành. Nhưng tận cùng, tác giả vẫn còn diễm phúc là thương nhớ “Sài-gòn, Đà Lạt” trên cùng một quê hương! Đã thấm gì đối với chúng tôi, những người con “tha hương”, trên xứ lạ quê người sống dằn dặc với một đời tâm tưởng.
Sống và làm việc liên tục trong xã hội “Mỹ” hơn 30 năm, đến nay tôi vẫn sống với tính “thích nghi” hơn là “hội nhập”. Vẫn là một người Việt Nam trong mọi ý thức và bản chất bên trong của mọi hiện hữu. Mỗi ngày sống trên xứ người, tâm tư tôi luôn thương nhớ về quê hương; về những con đường, góc phố, về những dòng sông tuổi thơ tôi chở đầy những cụm lục-bình tim-tím chảy. Một đời tôi chỉ yêu thiết tha những dòng sông nhỏ chảy êm đềm, xuôi cuối những xóm làng xa. Đã nhiều lần tôi tìm đến những dòng sông “quê người”, ngồi bâng khuâng nhìn dòng chảy, sao thấy xa lạ, ngỡ ngàng đến như vậy. Dòng sông quê người sẽ mãi là con nước chảy vô tình bên cạnh cuộc đời tôi.
Một lần về Việt Nam thăm nhà, sau hai tuần, đang ngồi uống cà-phê ở một quán ven sông tôi bổng chợt “nhớ nhà”. Nhớ sân nhà, nhớ căn phòng, nhớ mùi chiếc gối, nhớ nơi làm việc,... nhớ “quê người” của tôi! Không gì đau đớn hơn là chính nỗi “nhớ nhà” trên chính quê hương của mình! Sống nơi quê người với tâm cảnh quê tôi; về trên quê tôi lại nhớ vô cùng một quê xa. Cho dù trên dòng sông quê nhà hay dòng sông quê người, tôi giờ đây như cụm lục-bình không bám rễ, xuôi suốt một dòng trôi! Các bạn “tha hương” có cùng chung tâm cảnh?
Tôi cũng tâm trạng giống như Ông Bạn thôi ăn tô phở quê hương lại nhớ tô phở "quê người "
Tôi cũng tâm trạng giống như Ông Bạn thôi ăn tô phở quê hương lại nhớ tô phở "quê người " hương vị cũ không còn nữa
Có tôi đây!
Có tôi đây!
Viết nhiều lần nhưng bị biến mất hoài nên không dám viết nhiều thử lần này nữa xem sao ?
Viết nhiều lần bị biến mất hoài thử lần này nữa xem sao ?
Viết nhiều lần nhưng bị biến mất hoài thử lại xem sao ?
Bị biến mất nhiều lần thử lại xem sao ?
Bị biến mất nhiều lần thử lại lần nữa xem sao ?
Bị biến mất nhiều lần thử lại lần nữa xem sao ?
Có ! Cô 5 RG KTP cũng có cùng tâm trạng giống thầy NNH, sống ở đây thì luôn hoài niệm quê nhà, từ câu thơ lời hát đều là tưởng nhớ và ước ao có điều kiện thì về lại quê hương, nhưng khi sống trên quê hương thì khg như mình tưởng tượng và nhớ, huhuhu
Post a Comment