14
Giả làm cấp chỉ huy do đó Vũ đi chung với Hoàng. Trung sĩ nhất
Oánh lãnh lệnh chỉ huy trung đội 4. Lính men theo bờ biển xuôi về hướng nam cho
tới khi không còn nhà dân chúng mới đi ngược lên để gặp quốc lộ 1. Đường vắng vẻ
và hoang vu. Rừng cây ngút ngàn. Núi Đá Bia đứng sừng sững đen mờ. Trời lấm tấm
sao. Đang đi Hoàng được lính báo cáo thấy có nhiều xác chết trên đường. Anh với
Vũ hấp tấp lên xem. Chừng hai ba chục xác bộ đội nằm rải rác khắp nơi. Dấu vết
của chiến trận còn mới lắm. Máu khô đọng thành vũng.
– Đại úy… Lính của mình… Biệt động…
Hạ sĩ Nhịn chỉ cho Hoàng xác một người lính mặc quân phục rằn ri
với huy hiệu đầu con cọp. Lính chia nhau tìm kiếm và tìm ra được bảy cái xác đồng
đội. Chinh thì thầm với Hoàng.
– Tôi đoán có một đơn vị biệt động quân nào của mình chẹn đèo Cả
không cho tụi nó từ Tuy Hòa kéo về Ninh Hòa. Bởi vậy mới có đánh nhau…
– Mình chôn mấy anh em bị chết đi Chinh. Để vậy tội nghiệp họ…
Chinh ra lệnh cho lính hì hục đào mồ chôn bảy người lính biệt động
xong đại đội mới tiếp tục lên đường. Từ khi thấy có dấu vết đánh nhau Hoàng
chia lính đi theo đội hình và cấm họ không được đùa giỡn nữa. Trung đội 4 do Vũ
với Hoàng chỉ huy đi đầu. Tiểu đội 1 của trung sĩ Hà mở đường. Càng đi về hướng
nam họ càng thấy nhiều dấu vết của chiến trận đã xảy ra không lâu. Vết đạn bắn
vào thân cây. Rừng cây ngả nghiêng. Máu khô đọng từng vũng. Xác người nằm chết
rải rác bốc mùi thum thủm. Lính bịt mũi đi như chạy.
– Thiếu úy… Mình đang ở đâu vậy thiếu úy?
Thắng lên tiếng hỏi Vũ.
– Mình sắp tới sông Bản Thạch rồi. Qua khỏi sông Bản Thạch là tới
Hảo Sơn, núi Đá Bia rồi sau đó là Đèo Cả…
Đang đi Hoàng quay đầu lại nói với Đăng
– Em ráng liên lạc với Quảng Trị xem bây giờ ổng đang ở đâu…
Loay hoay hồi lâu Đăng lắc đầu nói.
– Không liên lạc được với họ đại úy ơi… Em nghĩ họ đã đi xa rồi…
Hơi gật đầu Hoàng cười nói.
– Em có thuốc không cho anh xin một điếu…
Vũ lên tiếng liền.
– Tôi có Capstan đại úy hút không?
– Capstan là nhất rồi…
Thong thả lấy một điếu thuốc của Vũ đưa cho Hoàng quẹt diêm.
Khói thuốc thơm nồng nàn. Hít liên tiếp ba hơi anh im lặng nhìn hàng cây đen thẳm
hai bên đường. Vũ nói bâng quơ.
– Sắp tới Hảo Sơn rồi. Ta có thể cho lính ngủ một giấc tới sáng…
Từ Hảo Sơn tới núi Đá Bia…
Bốn trung đội bố trí và chia phiên canh gác xong mọi người ngủ một
giấc cho tới sáng. Khi mặt trời lên lính thức dậy nấu cơm. Chăm chú nhìn vào bản
đồ giây lát Hoàng lên tiếng.
– Qua đèo Cả là tới Vạn Giả… Vũ nghĩ mình có thể tìm ra ghe để
đi vào Vũng Tàu…
Do dự vài giây Vũ mới trả lời.
– Tôi nghĩ mình tìm được ghe nhưng chỉ sợ ghe nhỏ quá…
Dù Vũ không nói hết câu Hoàng cũng hiểu nên thở dài.
– Có ghe thời mình đi bằng đường biển đỡ nguy hiểm và vất vả
hơn. Nếu không có ghe mình lội bộ cũng không sao…
Ăn cơm xong đại đội tiếp tục lên đường. Vũ với Hoàng dẫn trung đội
4 đi đầu dò đường. Anh cẩn thận cho lính bung rộng ra hai bên đường mấy chục thước.
Núi Đá Bia sừng sững. Mây che mù mù trên đỉnh núi. Càng tới gần núi đường xe lửa
và quốc lộ càng gần với nhau hơn đồng thời cũng quanh co, khúc khuỷu và càng
lên dốc cao hơn.
– Đại úy thấy tảng đá lớn đó không. Trên mặt tảng đá đó có khắc
bài thơ của vua Lê Thánh Tông. Hồi nhỏ tôi và lũ bạn hay leo lên đó rồi đứng
đái xem đứa nào đái xa nhất…
Vũ cười sặc sụa như nhớ lại thời tuổi trẻ nghịch ngợm của mình.
Hoàng cũng mỉm cười im lặng. Càng tới gần chân đèo lính càng phát hiện ra nhiều
xác chết. Lính biệt động nằm đè lên xác bộ đội. Quan sát hai xác, một của lính
biệt động và một của bộ đội nằm cạnh nhau Hoàng thấy dấu lưỡi lê đâm vào ngực của
hai người. Điều này chứng tỏ hai bên phải đánh cận chiến với nhau.
– Đại úy… Có một ông thiếu úy của mình bị chết…
Nghe lính gọi Hoàng bước tới quan sát. Người sĩ quan trẻ nằm chết
mà nét mặt bình thản. Nơi ngực của anh có vết đạn máu đã khô. Lính biệt động bị
chết nhiều quá khiến cho Hoàng có muốn chôn xác họ cũng không được vì cả đại đội
chỉ có ba cái cuốc cùn mẻ. Huống chi anh không có thời giờ. Để mặc cho lính lục
lọi khắp nơi anh đứng im suy nghĩ. Mình đang ở trong vùng bị địch quân chiếm
đóng. Nếu không muốn bị bắt làm tù binh mình phải đi khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Sau khi chiếm được Tuy Hòa địch sẽ chuyển hết quân về nam để đánh Ninh Hòa hay
Nha Trang. Từ Ninh Hòa có quốc lộ 21 đi Ban Mê Thuột. Sau khi Ban Mê Thuột thất
thủ thời các sư đoàn chủ lực của địch sẽ theo con đường 21 di chuyển về miền
duyên hải. Cộng thêm cánh quân từ Tuy Hòa tiến vào chúng sẽ có một lực lượng
đông đảo để đánh lấy Nha Trang. Sở dĩ mình chưa gặp lính địch vì có thể mình đi
sau một đơn vị tiền phong của địch và đi trước đơn vị chính của địch đang ở Tuy
Hòa. Đơn vị tiền phong này đã đụng độ với biệt động quân rồi tiến về Ninh Hòa.
Nếu mình không chạy cho nhanh thời sẽ bị kẹt giữa hai cánh quân của địch. Mặc
dù đã giả dạng ra lính địch nhưng rồi sớm hay muộn gì địch cũng sẽ biết. Lúc đó
mình không thể nào chạy trốn được.
Mười hai giờ đêm đại đội mới lên tới đỉnh đèo. Hoàng cho lệnh dừng
lại. Dù lội bộ đã quen anh cũng cảm thấy muốn xụm bà chè khi lên tới đỉnh đèo Cả.
Bố trí bốn trung đội xong Hoàng đứng nhìn. Biển tối mù mù. Gió thổi lồng lộng.
Không khí lạnh đặc sệt hơi nước. Xa thật xa ngoài biển khơi le lói ánh đèn.
Hoàng có cảm tưởng ánh đèn ghe đó là chiếc ghe đánh cá chở Sa Huỳnh. Nàng vẫn
chưa đi xa, vẫn chờ đợi mình. Sa Huỳnh ơi… Sa Huỳnh… Hai tiếng được Hoàng lập lại
nhiều lần nhưng âm thanh bị tan mất trong cơn gió núi thổi ào ào.
Hai ngày. Ngày nghỉ đêm đi. Quần áo dơ dáy và bẩn thỉu. Giày há
miệng. Nước uống cạn. Hoàng và lính dừng lại ở Ninh Lâm, một làng nằm dọc theo
đường số 1 và cận kề bờ biển. Vũ và hai người lính vào làng hỏi thăm tin tức
cũng như tìm chỗ để mua thức ăn. Khoảng tiếng đồng hồ sau cả ba trở về. Nhìn
nét mặt không được bình thường của Vũ Hoàng biết tình hình không thuận lợi.
– Đại úy… Dân làng cho biết tụi nó có tới đây ngày hôm qua. Hồi
sáng này tụi nó kéo về Vạn Giả. Tôi đoán…
Ngừng lại giây lát Vũ lắc đầu tiếp.
– Dân còn nói họ nghe súng đạn nổ rền trời về hướng Ninh Hòa…
Hoàng gật đầu trầm ngâm giây lát mới nhìn Chinh. Hai người lính
nhiều kinh nghiệm nhất đều biết đường về của họ đã bị nghẻn. Ban Mê Thuột mất
thời địch sẽ theo quốc lộ 21 xuống Ninh Hòa rồi sau đó tràn về Nha Trang. Các tỉnh
Bình Định, Phú Yên, Khánh Hòa đều bị địch chia cắt thành nhiều mảnh. Các thị trấn
quan trọng đều bị địch chiếm đóng và kiểm soát chặt chẻ.
– Vũ có tìm được ghe không?
– Không… Dân làng nói tụi nó tịch thu hết ghe thuyền, xe cộ để
chở lính về Ninh Hòa… Tôi có thấy một hai chiếc ghe nhỏ nhưng không dùng được
vì không có dầu… Ở đây cũng không có thức ăn gì hết…
Cúi nhìn vào bản đồ Hoàng hỏi Vũ.
– Từ đây vào Vạn Giả chừng năm sáu cây số phải không?
Vũ gật đầu thay cho câu trả lời. Đốt điếu thuốc của Thắng đưa
cho Hoàng hít hơi dài.
– Chinh cho lính nghỉ ăn cơm chờ xụp tối mình kéo tới Vạn Giả
xem tình hình rồi tính sau…
– Anh đoán tình hình như thế nào?
Hoàng cười nhẹ khi nghe câu hỏi của Chinh.
– Tệ lắm nhưng còn nước còn tát…
Nói xong Hoàng im lặng hút thuốc như suy tính chuyện gì. Chinh lẳng
lặng đi xa xa như không muốn làm rộn tới giây phút suy tư của cấp chỉ huy. Anh
biết rằng tánh mạng của anh và mấy chục người lính đều đặt vào sự suy nghĩ và
tính toán của Hoàng. Chừng nửa tiếng sau Hoàng ra lệnh họp đại đội. Nhìn mấy chục
người lính đang quây thành vòng tròn quanh mình Hoàng nói vừa đủ cho mọi người
nghe.
– Trong tất cả các anh em ai là người bắc và trung bước qua bên
trái còn người nam bước qua bên phải của tôi…
Dù ngạc nhiên nhưng lính im lặng làm theo lời cấp chỉ huy của
mình. Hoàng tỏ vẻ hài lòng khi thấy số người bắc và trung đông hơn người nam.
Ra lệnh cho toán bắc trung xếp thành từng tiểu đội xong Hoàng nghiêm giọng nói.
– Thiếu úy Vũ sẽ là trưởng toán còn thiếu úy Hân là phó. Hai người
sẽ chỉ huy toán 1 tức là toán gồm có bắc và trung. Anh em giải tán chờ lệnh
tôi…
Sau khi lính giải tán Hoàng chụm đầu thì thầm với Vũ và Hân một
hồi lâu. Không biết Hoàng nói gì mà Vũ và Hân cười lớn dẫn lính đi về hướng Vạn
Giả. Còn lại hai người Chinh mời Hoàng điếu thuốc.
– Anh tính cách này thời mình có thể qua mặt tụi nó cái vù…
Thường thường Chinh gọi Hoàng bằng cấp bậc hay chức vụ chứ ít
khi gọi bằng anh trừ những lúc thật vui vẻ hay chỉ riêng có hai người. Hít hơi
thuốc Bastos Hoàng cất giọng trầm và khàn.
– Anh chỉ hy vọng mình tới Ninh Hòa hoặc Nha Trang rồi kiếm tàu
hay ghe về Sài Gòn. Mình càng nấn ná ở đây lâu chừng nào càng dễ bị tụi nó bắt…
Chinh gật đầu im lặng thật lâu mới lên tiếng.
– Hồi còn học khóa sình lầy ở Dục Mỹ tôi có một cô bồ quê ở vùng
núi Tiên Du gần Ninh Hòa. Anh biết Tiên Du không?
Hoàng cười lặng lẽ trong bóng tối.
– Biết… Núi đó cao và đẹp lắm… Nó chạy lan ra tới đầm Nha Pha.
Cô bồ của Chinh ở Ninh Phú hay ở đâu?
Chinh kêu lên vì ngạc nhiên.
– Anh cũng biết Ninh Phú nữa à?
Hoàng hít hơi thuốc dài.
– Tôi có tới đó chơi một lần…
Ngần ngừ rồi Chinh nói nhỏ.
– Nếu muốn có ghe thời mình phải vào Ninh Hòa. Tôi đoán tụi nó
có cả đống trong đó…
Hít hơi dài Hoàng dụi tắt điếu thuốc còn phân nửa xong bỏ vào
túi áo trận của mình.
– Đi… Mình bắt đầu lội được rồi đó…
– Mình không chờ tin của Vũ sao anh?
Lắc đầu xốc lại khẩu K54 và xấp bản đồ Hoàng nói nhỏ.
– Không cần… Có gì Vũ sẽ gọi cho mình biết…
Lính im lặng di chuyển. Dù đã giả dạng Hoàng cũng không muốn gặp
lính địch nên tuy lấy đường số 1 làm chuẩn nhưng họ phải đi sâu vào bên trái,
tránh xa các xóm nhà dọc theo đường và bờ biển. Hai giờ đêm. Hoàng cho lính dừng
lại nghỉ ngơi. Lính được lệnh im lặng và không được hút thuốc.
– Sa Huỳnh… Sa Huỳnh đây Vạn Giả… nghe rõ trả lời…
Hoàng nhấc lấy ống liên hợp.
– Sa Huỳnh nghe Vạn Giả…
Hoàng nghe giọng nói vui vẻ và bình tịnh của Vũ vang lên.
– Trình Sa Huỳnh… Tôi và mấy thằng em đã dọn dẹp nhà cửa xong rồi…
– Anh có ô tô, tàu hỏa hay tàu thủy không?
Tiếng Vũ cười hà hà.
– Trình Sa Huỳnh… Tôi có ba chiếc ô tô đầy nhóc xăng…
– Tốt… Tôi sẽ gặp anh…
Đưa ống nghe cho Đăng, Hoàng nói với Chinh.
– Cho anh em lội nhanh lên… Vũ đang ở Vạn Giả…
Ba giờ sáng. Hoàng bắt tay Vũ và Hân.
– Hai em đánh đẹp lắm. Mình có hao người nào không?
Vũ cười lắc đầu.
– Không… Tụi nó có chừng tiểu đội. Dường như đây là toán bộ đội
chở đồ tiếp tế…
Sáu giờ sáng. Hoàng thức sớm. Anh là người thức sớm nhất trong đại
đội. Đứng hút thuốc anh chăm chú nhìn ba chiếc quân xa đoạn đi vòng vòng quan
sát. Chiếc thứ nhất chở toàn quân trang và quân dụng như quần áo, nón cối, giép
râu. Chiếc thứ nhì chở một xe súng AK và đạn dược. Chiếc thứ ba chứa đầy gạo sấy
và đồ hộp. Nhìn bịch gạo sấy và đồ hộp Hoàng biết đó là những thứ mà địch đã tịch
thu được của bên mình. Đánh thức lính dậy, ăn uống no say xong Hoàng bàn tán với
Chinh, Vũ, Hân và Dinh. Vũ trở thành đại úy chỉ huy đoàn xe tiếp tế với mấy chục
lính đi hộ tống. Hoàng ra lịnh cho người lính nào gốc người miền nam thời ngồi
sát vào bên trong và im miệng không được trò chuyện. Tám giờ sáng đoàn xe mang
phù hiệu ngôi sao vàng bên hông chạy chầm chậm trên quốc lộ 1 về Ninh Hòa. Dọc
đường họ thấy nhiều lính tai bèo đi thành đàn nghênh ngang trên đường.
Còn cách Ninh Hòa chừng năm cây số chiếc xe dẫn đầu quẹo vào con
đường tráng nhựa nhỏ hơn. Hai bên đường nhà dân chúng san sát nhưng ít có người
đi.
– Đồng chí biết đường không?
Ngồi đàng trước cạnh tài xế Vũ hỏi. Liếc nhanh Vũ Bền cười nhỏ.
– Em là dân Ninh Hòa mà đồng chí đại úy. Nhắm mắt em cũng đi tới
núi Tiên Du và bến Ninh Phú. Ở đó có xóm chài lưới…
Ngồi ở đằng sau Hoàng nói vọng lên.
– Vũ có ghé qua nhà không?
– Thưa không… Tôi không dám ghé nhà vì sợ bị tụi nó tóm cổ…
Vũ thở dài sau khi nói. Hoàng cũng im lặng. Bền chợt lên tiếng.
– Núi Tiên Du ở bên trái của mình đó đại úy…
Hoàng gật đầu nói nhỏ.
– Tôi biết… Tôi nhớ mài mại đã đi qua con đường này…
Xe quẹo mặt, chạy chừng cây số rồi ngừng trước xóm nhà thắp đèn
le lói. Dù chưa thấy nhưng nghe tiếng sóng vỗ ì ầm và gió thổi mát mặt họ cũng
biết đang ở rất gần biển. Tất cả xuống xe. Bền nói nhỏ với Hoàng.
– Đại úy để tôi đi gặp dân làng… Tôi có người bà con ở đây…
Lát sau anh trở lại với một người đàn ông trạc ngoài bốn mươi.
– Mấy ông lính cộng hòa đi lẹ lẹ đi. Ở đây lâu không được đâu. Tụi
nó lùng kiếm dữ lắm. Đêm qua tôi thấy nó bắt được và bắn chết mấy người…
Hoàng láy mắt ra hiệu cho Vũ. Người sĩ quan biệt động nhét vào
tay người bà con của Bền cuộn giấy bạc. Lính hối hả xuống tàu.
– Còn mấy thứ này mấy ông không lấy sao?
Bền cười nói với người bà con của mình.
– Tụi này không cần. Anh muốn lấy cứ việc lấy…
Tiếng máy nổ ròn tan. Chiếc ghe đánh cá từ từ tách bến ra khơi.
Thở khì nhẹ nhỏm Hoàng khom người đốt điếu thuốc rồi hít hơi thật dài. Gió thổi
phần phật mang theo mùi ngai ngái của muối và rong rêu. Sóng vỗ tí tách vào mạn
thuyền. Lính ôm nhau nhảy múa. Qua bao nhiêu chết chóc và gian khổ họ mới vượt
thoát được khỏi vòng vây của địch để trở về Sài Gòn. Cởi bộ quần áo và chiếc
nón tai bèo quăng xuống biển Hân lầm bầm.
– Mẹ… Mấy ngày nay mặc cái thứ này bực mình muốn chết…
Vũ cười đùa.
– Ấy… Đồng chí thiếu úy đừng có nói như vậy… Cũng nhờ nó mà đồng
chí mới còn sống về với bố mẹ đấy…
Hoàng cười lớn quay sang hỏi Bền.
– Mình đủ dầu về tới Vũng Tàu không em?
Hoàng hỏi và người lính quê ở Ninh Hòa cười vui.
– Dư sức đại úy… Chiếc ghe đánh cá này lớn lắm. Nó có thể ở
ngoài biển cả tuần hay nửa tháng nên chứa nhiều dầu lắm. Đại úy uống cà phê
không?
Hoàng trợn mắt.
– Cà phê…
– Tàu có đủ cả… Trà, cà phê, sữa hộp… Còn gạo thời ê hề…
Đứng nơi mũi tàu nhấp ngụm cà phê sữa hít hơi thuốc Hoàng mường
tượng tới khuôn mặt thuần hậu, tiếng cười thánh thót và ánh mắt long lanh buồn
của Sa Huỳnh.
No comments:
Post a Comment