8
Gió lạnh se sắt. Trời hắt hiu buồn. Lá vàng bay tản mác. Tuy mới
đầu tháng mười mà dường như mùa đông đã về trên thành phố Ashland thuộc tiểu
bang Kentucky. Nguyễn ngồi im trên băng đá nhìn ra sông. Anh không hiểu tại sao
mình lại lạc tới thành phố này. Dòng sông Ohio mênh mông. Sương mù giăng giăng
trên mặt sông. Phía bên kia sông mấy xóm nhà ẩn hiện. ” Trên sông khói
sóng cho buồn lòng ai “. Người thanh niên xa nhà xa nước chợt thở dài
hắt hiu khi nhớ tới câu thơ trên.
– Tâm Ấn… Thôi về con… Chắc ba mong mẹ con mình lắm…
Nghe tiếng người nói ngôn ngữ của quê hương, Nguyễn quay lại.
Anh thấy một thiếu phụ đang nắm tay dìu đứa bé đi chập chửng. Đứa bé bụ bẫm,
nét mặt sáng láng và đôi mắt tròn to thật dễ thương.
– Xin lỗi bà là người Việt Nam?
Mỉm cười thiếu phụ cất giọng thanh thanh.
Nguyễn lắc đầu.
– Thưa bà không… Tôi từ xa tới…
– Dạ… Chắc ông đến thăm người quen?
– Thưa bà không… Tôi tình cờ ngang qua đây thấy phong cảnh đẹp
nên dừng lại đôi ngày… Tôi sang Mỹ một mình nên lang thang khắp nơi…
Dường như thông cảm và ái ngại cho hoàn cảnh bơ vơ của người đồng
hương, thiếu phụ nói bằng giọng ân cần.
– Thưa ông trời cũng sắp tối rồi. Nếu ông không ngại tôi mời ông
đến nhà dùng cơm. Chồng tôi rất vui khi gặp người đồng hương…
– Dạ cám ơn bà… Tôi…
Nguyễn ngập ngừng. Hiểu ý thiếu phụ vui vẻ nói tiếp như để cho
người đồng hương mới gặp biết mình thành tâm mời mọc chứ không phải vì lịch sự.
– Ông đừng ngại… Lâu lắm rồi hai vợ chồng tôi không có gặp người
đồng hương… Vả lại ông cũng biết trời sắp tối rồi nên lạnh lắm…
Ngước nhìn trời Nguyễn cười gật đầu.
– Bà đã nói thế thời tôi xin làm phiền ông bà…
Nguyễn đi song song với người đàn bà. Tự dưng anh cảm thấy một
điều là mình đã gặp hay đã thấy người đàn bà này một lần. Ra tới bãi đậu anh mở
cửa mời thiếu phụ lên xe. Ngồi trên xe thiếu phụ nhìn người khách đồng hương.
– Thưa ông, tên của tôi là Sông Thu…
– Nguyễn là tên của tôi thưa bà…
Xe chạy quanh co vài khúc đường rồi dừng trước ngôi nhà nhỏ, cũ
xưa nằm khuất dưới tàng cây rườm rà.
– Nhà của người bảo trợ cho hai vợ chồng tôi ở không mất tiền. Mời
ông vào…
Sông Thu cười nói trong lúc mở cửa mời khách vào.
– Sông Thu đấy ư…
– Dạ… Em xin lỗi để anh chờ…
– Anh chỉ sợ có chuyện gì xảy ra…
Nguyễn cau mày. Tiếng người nói nghe quen quen. Một người đàn
ông mang kính đen tay cầm gậy chầm chậm bước ra phòng khách. Nguyễn nhận ra liền.
Vóc dáng đó. Khuôn mặt đó. Anh không bao giờ quên. Không nhịn được anh kêu lên.
– Hoàng… Anh Hoàng…
– Xin lỗi anh là ai mà biết tên tôi…
Nguyễn thở hơi dài.
– Nguyễn… Tôi là Nguyễn… Chắc anh còn nhớ đêm nào ở Tây Ninh…
Tôi với anh uống rượu rồi anh kể cho tôi nghe chuyện tình của anh với ni cô…
Đang bế con, Sông Thu quay lại nhìn người khách mới quen rồi cúi
đầu bước vào phòng ngủ.
– Thế ư… Xin lỗi tôi bị mù nên không nhận ra anh, anh Nguyễn…
Nguyễn gật đầu tươi cười.
– Tôi rất mừng được gặp lại anh… Sau đêm đó tôi thường băn khoăn
về anh…
Hoàng cười. Dù xa cách đã lâu Nguyễn nhận thấy Hoàng vẫn còn
nguyên vẹn nụ cười. Người lính biệt động quân ốm yếu và già nua hơn xưa nhiều lắm.
Qua một cuộc bãi bể hóa nương dâu ai lại không đổi thay. Sông Thu từ trong
phòng ngủ bước ra. Vào nhà bếp mở tủ lạnh nàng lấy bia và ly.
– Mời anh Nguyễn ngồi…
Sông Thu đặt xuống bàn hai lon bia với hai cái ly. Quay sang
Hoàng, nàng nói với giọng thật trìu mến và âu yếm.
– Anh ngồi tiếp chuyện anh Nguyễn nghen anh… Em làm bò tái chanh
thật ngon cho anh và anh Nguyễn say một bữa…
Hoàng cười lớn đùa.
– Em định hối lộ anh phải không. Em muốn anh uống rượu say rồi kể
chuyện tình ni cô cho em và anh Nguyễn nghe phải không…
Bật cười thánh thót Sông Thu nói trong lúc bước vào bếp.
– Chuyện tình của anh với ni cô Sa Huỳnh, anh không cần kể em
cũng biết rồi…
Nguyễn nhìn Hoàng.
– Xin lỗi anh…. Chị trông quen lắm… Dường như tôi có thấy, có gặp
chị đâu đó một lần…
Hoàng gật đầu cười.
– Mời anh… Bảy năm rồi tôi mới gặp lại anh. Chắc anh đã có gia
đình?
Nguyễn cười buồn.
– Tôi mới vừa hứa hôn định cuối năm 75 sẽ làm đám cưới song mình
tính không bằng thiên hạ tính…
Hoàng uống ngụm bia.
– Tôi với Sông Thu lấy nhau hồi tháng 7 năm 75… Anh với tôi uống
say đêm nay rồi tôi kể tiếp chuyện tình của tôi với ni cô Sa Huỳnh cho anh nghe…
Hai người ngồi nhắc lại thời gian trước và sau tháng 4 năm 75
cũng như ôn lại quá khứ và kỷ niệm. Sông Thu dọn cơm xong mời Hoàng và Nguyễn
qua bàn ăn. Hoàng có vẻ vui mừng khi gặp lại Nguyễn. Song Thu cũng vậy. Vừa gắp
thức ăn cho chồng, nàng không ngớt hỏi han Nguyễn về gia đình, cha mẹ, anh chị
em…
Đêm xuống. Dường như trời sắp bão tuyết. Gió hú ngoài sân. Dọn dẹp
xong ba người ra phòng khách. Hoàng ngồi tựa lưng vào vách cạnh lò sưởi. Sông
Thu ngồi ngả đầu vào vai chồng. Cạnh nàng bé Tâm Ấn nằm ngủ say. Nguyễn cũng ngồi
tựa lưng vào vách đối diện với Hoàng. Lửa cháy tí tách. Căn phòng khách nhỏ ấm
cúng. Giọng nói trầm khàn của Hoàng vang lên trong căn phòng ấm cúng.
– Vợ tôi theo đạo Phật…
Sông Thu xiết chặt bàn tay Hoàng. Nàng nhìn chồng với ánh mắt
long lanh, thăm thẳm, ngời cháy tình tự và nồng nàn yêu thương. Hoàng cúi nhìn
Sông Thu. Tuy anh không thấy được gì song Nguyễn có cảm tưởng tia nhìn của người
bạn chứa đựng một cảm thông vô bờ và chan chứa thương yêu. Hai người là vợ chồng
song quấn quít, luyến lưu và khắn khít nhau như tình nhân. Họ quí trọng nhau từ
lời nói. Họ mê đắm nhau trong đầu mày cuối mắt. Mỗi người là một bảo vật vô giá
trong mắt của người kia…
– Tuy là một kẻ không có đạo song tôi tin vào luật nhân quả. Tôi
nghĩ mọi hành động của chúng ta dù nhỏ nhặt, sớm hay muộn đều gây ra hậu quả sẽ
ảnh hưởng tới đời sống của chúng ta trong tương lai. Chuyện tình của tôi với ni
cô Sa Huỳnh chịu ảnh hưởng bởi luật nhân quả…
Vòng tay ôm lấy vai vợ, Hoàng từ từ kể cho Nguyễn nghe tiếp chuyện
tình của anh với người ni cô tên Sa Huỳnh…
1 comment:
Bơ vơ xứ lạ quê người
Gặp nhau tâm sự chuyện đời đã qua
Sa Huỳnh định mệnh xót xa
Tu là cội phúc tình là dây oan
Post a Comment