Thursday, September 17, 2020

NÓ SỐ CON RỆP

 

________________

TRẦN HÀNG NGƯƠN




Mỗi lần có chuyện gì xui xẻo, không may, hoặc không như ý nó đều nói “đúng là tao số con rệp”. Vậy số con rệp là số như thế nào, mà người ta hay đem con côn trùng hút máu người ra so sánh với số phận không may mắn của mình.


Nó cầm chai bia lên tu một hơi. Bất chợt đập mạnh xuống bàn. Bốp!!! Chai bia vỡ nát với sức mạnh của cơn bực tức. Nó chửi thành tiếng: Mẹ nó! Còn thiếu một con nữa không chịu vô luôn. Trúng có mấy ngàn không đủ tiền đổi chiếc xe! Thiệt là số con rệp mà! Chút xíu nữa mình thành triệu phú rồi. Tiếc ơi là tiếc. Trời không cho mình giàu như ba mình. Bất giác Nó thở dài. Đẩy bật cái ghế ngồi, hướng mắt nhìn trần nhà, Nó lim dim ... tiếc nuối ...
Trôi ngược dòng thời gian ...
Nó hồi tưởng những năm dài quá khứ. Gần đến cái tuổi “thất thập cỗ lai hy” mà nó vẫn phải đi làm để duy trì sinh hoạt và sự sống hằng ngày, trong khi bạn bè cùng tuổi, họ đã nghỉ hưu gần hết.
Nó nhớ lại tuổi thơ nó sướng quá, cha mẹ nó ở Sài Gòn may mắn trúng số độc đắc, lúc nó còn nhỏ xíu. Tiền hồi đó lớn lắm. Rồi gia đình nó ăn nên làm ra, tiền đẻ ra tiền. Ba má nó tậu nhà lầu to lớn ngon nhất xóm. Là công tử con nhà giàu, nó chỉ biết ăn với học, chưa bao giờ nó biết cực khổ hay làm công việc lặt vặt. Trong nhà có bà vú, có chị giúp việc làm hết. Qua xứ Úc nầy nó cảm thấy cái thời vàng son của nó không còn nữa. Ước gì ... ước gì ... cái ước của nó không được như nó muốn.
Lúc còn ở Việt Nam cha mẹ nó có tiền. Đến lúc nó trưởng thành, học xong trung học, mộng đi du học theo chương trình Colombo của chính phủ, mà nó mơ ước trước năm 75 tan thành mây khói sau biến cố tháng tư năm 1975. Nó thường tắc lưỡi luyến tiếc. Phải chi không có giải phóng thì tao đi du học rồi, ba tao đã lo sẵn đâu đó, không cần đậu học bổng, lo tiền là xong. Nó quên rằng, thay vì nó đi du học, đổi lại sau nầy nó đi vượt biên và cũng được học ở nước ngoài, có khác gì đâu. Nó có chí lắm! Nó học giỏi và rất siêng năng. Nó quyết tâm đi học lại, ước mơ đỗ Ông Nghè cuối cùng đã được, nó đã trở thành một vị Kỷ Sư, một nhà khoa bảng. Công thành, danh toại.
Cuộc đời mà! Không như ta tưởng. Không phải mình muốn gì là được đó. Sau nầy nó bị trục trặc nhiều thứ, nên cái tâm trạng dường như “bất đắc chí” làm nó khổ sở. Nó suy nghĩ. Nó cho rằng nó số con rệp, mỗi lần không thành công hoặc không được như ý một việc gì, nó đều đổ lỗi cho sự xui xẻo. Không việc gì trong cuộc sống gia đình mà được như ý nó mong muốn. với cái mác khoa bảng của nó, nó không muốn cho vợ đi làm, buộc vợ phải đi học lại cho xứng với nó, con cái của nó thì phải học ngành do nó chọn. Tánh gia trưởng, độc tài của nó là bạn bè ai cũng thấy. Trời không thương nó, vợ nó bị ép học, cuối cùng học không nổi nên bỏ học, con nó thì học không giỏi, học mãi cũng không tới đâu, vì chịu nhiều áp lực trong cuộc sống hàng ngày, rất tội nghiệp.
Cái độc tài của nó đã làm nó thất bại trong cuộc sống mà nó không ngờ tới. Nó quá chán nản. Ông trời không công bằng với nó. Buồn đời. Nó mượn rượu giải sầu, lấy rượu làm niềm vui. Tánh độc tài, gia trưởng của nó càng tăng chóng mặt mà nó không biết.
.... Rồi vợ nó bỏ nó đi ... con nó dù không thành tài nhưng cũng thành nhân, trời vẫn không phụ người có lòng. Nhưng nó vẫn bất mản. Nó than tại sao con nó không lấy được cái Gen của nó ? Vợ nó cũng thuộc hàng trí thức mà!
Bạn đồng nghiệp nó lên lương lên chức vù vù, nó nói người ta biết nịnh nọt, lòn lách, còn nó được công ty cho nghỉ, bồi thường một số tiền lớn. Nó than. Sao tao xui xẻo quá! Rồi nó tìm được công việc khác, làm được vài năm cũng bị cho nghỉ. Nó cho rằng nó bị xui. Nó không nghĩ là tại nó không được giỏi lắm, hoặc thời buổi khó khăn, người ta chỉ giữ lại những người thật giỏi. Công ty nào khùng mà cho nghỉ việc những người giỏi, người làm được việc ? Có thể là nó chưa đủ giỏi ? Cái tự hào, cái tôi, cái lúc nào mình cũng “tưởng” mình giỏi làm cho nó thất bại mà nó không ngộ được !
Đời là vậy đó! Mình giỏi hay dở thây kệ.
Thấy người ta chìu vợ, khen vợ, nịnh vợ, nó cười khỉnh, khen thiệt hay móc họng “mầy hay thiệt, tao không làm được”.
Cuối đời của nó mà còn phải đi cày, làm công nhân. Học vị, bằng cấp, thì bị lỗi thời theo năm tháng, treo lên tường “lọng kiếng”. Suốt đời nó rất siêng năng, kiên nhẩn, chịu khó, làm cũng nhiều tiền mà sao không khá, không dư dả nhiều như mọi người. Nó đổ thừa nó có số con rệp?
Nó hy vọng trúng số để đổi đời. Chắc nó đang mò kim dưới đáy biển? Tiền nó làm cực khổ còn không giữ được, nói chi hy vọng tiền trúng số. Người ta thường cho rằng số phận con người 80 phần trăm là do mình định đoạt, 20 phần trăm là do hên xui hay duyên nghiệp. Người ta còn nói “ nhân định thắng thiên “. Con người có thể khắc phục và thay đổi nhân sinh quan. Nó đã không làm được việc nầy. Đừng đổ lỗi cho trời, đừng oán trách trời đất bất công.
Dù sao nó cũng cố gắng hết sức. Lòng kiên nhẩn và sức chịu đựng của nó ít người bì kịp. Mỗi người đều có số phần đã định, do duyên nghiệp, do hên xui. Lực bất tòng tâm. Số con rệp là một cách nói để tự an ủi số phận của mình mà thôi.
17-9-2020
Trần Hàng Ngươn

1 comment:

rachgia said...


cám ơn Ngươn
kết thúc bài viết tôi thích câu nầy của em "Mỗi người đều có số phần đã định, do duyên nghiệp"
Đúng vậy Ngươn ạ
Thân ái chúc em và gia đình một cuối tuần thật vui, ấm nồng hạnh phúc