Monday, October 19, 2015

Tiếng hò trong đêm vắng



____________

Phi Vân
Thầy ơi thầy, dậy mà nghe con nhỏ nó hò!
Tôi giật mình giụi mắt hỏi anh chèo: “Tới đâu rồi anh?”
- Dạ, vừa qua khỏi vàm Rạch Bần!
Tôi chồm ra ngoài nhìn cảnh vắng. Bên vàm, hàng dừa nước âm u lâu lâu thấy le lói một ánh đèn; bên bờ kia thỉnh thoảng nghe tiếng chày giã gạo, tiếng chó sủa đêm.
Ðêm nay chỉ có vành trăng hai mươi, nhưng sao đầy trời góp ánh sáng lại làm cho cảnh vật thêm ảo huyền thơ mộng.
Một làn gió nhẹ thoảng qua, tâm thần tôi thêm khoái sảng.
Vẳng xa, những giọng phù trầm êm ả của một điệu hò mê ly, đặc biệt chốn đồng quê, rõ lần trong lặng lẽ.
- Anh chèo ơi, lơi mái đợi họ lại gần, đi cho có bạn và nghe hò chơi anh!
- Xin lỗi thầy, nghe giọng hò của “con nhỏ” tôi đã rụng rời, lơi mái tự nãy giờ. Thế nào tôi cũng lên tiếng.

- Anh cũng biết hò nữa sao?
- Ðiệu nghệ mà thầy! Nói gì gặp phải tri âm, thức hò mấy đêm cũng không biết mệt.
- Ừ! Hò đối đáp nghe chơi, mà anh phải rán làm sao chớ để thua con gái, nhục lắm!
- Dễ không, để tôi bắt trớn cho thầy coi mà! Kìa, nó đã lại gần, tôi phải giáo đầu “nhập đề” mới được.
Hò hớ ờ ơ…
Bạc với vàng còn đen còn đỏ,
Ðôi đứa mình còn nhỏ thương nhiều,
Vừa nghe tiếng em là anh muốn như anh Kim
Trọng thương chịu Thúy Kiều thưở xưa… ơ…
Hò xong, anh ta đắc chí:
- Ðó thầy coi, thế nào rồi nói cũng trả lời, “điệu nghệ gặp nhau, là mầy tao quấn quít”!
Giọng phù trầm ngừng đi một chặp. Chúng tôi yên lặng chờ. Quả nhiên không sai lời anh chèo nói: “điệu nghệ gặp nhau, là mầy tao quấn quít”, tiếng hò lại nổi lên:
Hò hơ… ớ người không quen ơi,
Nghe anh, em cũng muốn thướng nhiều,
Nhưng hoa đà có chủ, khó chiều dạ anh.
Anh chèo xoa tay trả lời tức khắc:
- Hò hơ… chim kia còn thỏ thẻ trên cành,
Nghe em nói vậy, dạ không đành rẽ phân….
Giọng trầm cũng không chịu nhịn:
- Hò hơ… Bình bồng ở giữa giang tân,
Bên tình, bên nghĩa, biết thân bên nào?…
Anh chèo rối rít:
- Ðó thầy coi, ngon chưa? Trời ơi, cái giọng đáng yêu làm sao!….
- Hò hơ, ớ em ơi…
Nhứt lê, nhì lựu, tam đào,
Bên tình bên nghĩa bên nào cũng đồng thân.
Rồi anh lắng tai chờ.
- Hò hơ, mới mà chơi vậy chớ: Gió thổi hiu hiu, lục bình trôi riu ríu. Anh đừng bận bịu, bớ điệu chung tình, con nhạn bay cao khó bắn, con cá ở ao quỳnh cũng khó câu…
Anh chèo đã thấy đỗ mồ hôi, nuốt nước miếng anh bảo với tôi.
- Không được, tôi chưa hề gặp con nhò nào hò “chiến” như con nhỏ nầy, nó làm bộ có chồng để thử mình, rồi bây giờ lại làm cao, nếu ở hò cù cưa, thế nào cũng bị nó “hạ”. Vậy tôi phải trổ hết nghề đem điệu hò dài ra “tấn công” cho nó hết “ứ nhựa” hoạ may nó mới “xếp giáp quy hàng”.
- Hò hơ… Ớ nầy em ơi, em hãy nghe cho kỹ: xưa nay gái không cưới chồng, trai không ở goá, đoái thấy nàng xinh đã quá xinh. Buông lời vừa vỗ vế non, nếu như nàng lo việc cháu con, sao không kiếm chốn trao thân gởi thế?
Trên đời bá công bá nghệ, dưới lại là tứ thú tứ dân. Làm người sao khỏi chữ lương nhân, mà nàng chịu để phòng không ở goá? Sách có chữ rằng phụ nhân nan hoá, ít kẻ yêu vì. Nên lấy chồng phải luận phải suy, phải xem trong lóng đục, đây đã đến phải thời phải lúc… Hò hơ… hay nàng còn cúc dục cù lao… Ðể anh ngơ ngẩn ra vào, thầm yêu trộm nhó dạ nào bỏ anh?…
- Ðó thầy coi, thế nào nó cũng chết ngất, điệu hò dài phải đối dài, ngắn đối ngắn, nó mà đáp được kỳ này, thì tôi cũng cam giải nghệ cho rồi….
Tôi giục: “Kìa nín, nó đã đáp liền kia!”
- Hò hơ, ớ nầy anh nó ơi, số phận em giao phó cho trời xanh, lấy anh, em không lấy nhưng cũng không đành làm ngơ. Hò hơ… vốn em cũng chẳng bơ thờ, em đã hằng chọn trong lóng đục, nhưng vẫn còn ngờ nợ duyên. Hò hơ… vốn em cũng muốn lấy ông thầy thuốc cho giàu sang, nhưng lại sợ ổng hay gia hay giảm; em muốn lấy ông thầy pháp cho đảm, nhưng lại sợ ổng hét la ghê gốc; em muốn lấy chú thợ mộc, nhưng lại sợ chú hay đục khoét rầy rà; em muốn lấy anh thợ cưa cho thật thà, nhưng lại sợ trên tàn dưới mạt; em muốn lấy người hạ bạc, nhưng lại sợ mang lưới mang chài; em muốn lấy anh cuốc đất trồng khoai, nhưng lại sợ ảnh hay đào hay bới; em cũng muốn chọn anh thờ rèn kết ngỡi, nhưng lại sợ ảnh hay nói tức nói êm; ảnh hay cà riềng cà tỏi; em muốn lấy ông nhạc công cho giỏi, nhưng lại sợ giọng quyển giọng kèn; em muốn lấy thằng chăn trâu cho hèn, nhưng lại sợ nhiều điều thá ví; em muốn lấy anh lái buôn thiềng thị, nhưng lại sợ ảnh kêu rêu mắt rẻ khó lòng; em muốn lấy anh thợ đóng thùng, nhưng lại sợ ảnh kêu trật niền trật ngổng; em muốn lấy ông Hương ông Tổng, nhưng lại sợ việc tróng[4]việc gông; em muốn lấy anh gánh tay không, nhưng lại sợ treo đầu quảy; em muốn lấy chú hàng heo khi nãy, nhưng lại sợ chú làm lộn ruột lộn gan; em mujốn lấy anh thợ đát thợ đan, nhưng lại sợảnh hay bắt phải bắt lỗi; em muốn lấy anh hát bè hát bội, nhưng lại sợ giọng rỗi giọng tuồng; em muốn lấy anh thợ đóng xuồng, nhưng lại sợ ảnh hay đằn hay thúc… Hò hơ, mấy lời trong đục chẳng dám nói ra. Có thầy giáo tập trong làng xa, hay dạy răn, so đức hạnh ai bằng, lại con nhà nho học, sử kinh thầy thường đọc, biết việc thánh hiền. Hò hơ, gặp nhau em kết nghĩa liền, không chờ chẳng đợi cho phỉ nguyền phụng loan…[5]
Tuy anh chèo cứng họng, như tôi ngồi trong mui đã thấy khoái trá vô cùng.
Còn gì sung sướng cho bằng khi mình nghe “người ta” vô tình nhắc nhở tới mình, ca tụng mình trên dòng sông lờ lững?…
- Chắc anh “phọt phe” rồi phải không anh đò?
Anh ta đáp xuôi xị:
- Ý mèn ơi, tôi mới thấy con nhỏ hò lanh hết chổ!…
- Nầy anh, tôi nói thiệt cho anh nghe. Sao tôi nghe giọng hò của con nhỏ ấy tôi “mê” lắm. Anh biết tôi làm thầy giáo chớ. Nghe nói nó đang tìm kiếm kết duyên với chúng tôi, tôi cảm động quá anh à. Anh làm thế nào cho tôi thấy mắt “nó” một chút, “một chút xíu” thôi, rồi mình đi… được không?
- Có khó gì thầy, tôi kêu nó cặp ghe lại hỏi mồi lửa, thầy muốn nhìn bao lâu lại không được!
Rồi anh lập tức lên tiếng:
- Chị hò ơi… chị hò! Làm ơn cặp ghe cho mồi nhờ chút lửa, chị hò!…
Thấy bóng ghe chèo tới là tôi phấn khởi trong lòng, bò ra ngoài dòm lom lom.
- Ghe cặp chiếc đò, tôi càng thêm hồi hộp. Ôi! Tiếng hò như thế, còn người làm sao!…
Tôi hình dung một cô thôn nữ mày liễu má đào, có vóc mình thon thon, có bộ tịch khả ái…
Bỗng anh chèo đang ngồi nghỉ tay, giật mình đứng phắt dậy. Trong chớp nhoáng, anh bị một tên lực lưỡng thộp ngực anh, đưa ngọn dao ngang cần cổ:
- Nín mắt, la lên thì cụt đầu! Tao không động tới mầy đâu!
Còn tôi… chao ôi, tôi cũng kinh hồn lạc phách, rủi may phó mặc cho trời… Tôi chưa kịp nhảy xuống sông thì đã bị hai tên khác đè cứng dưới ván đò. Tôi giợm la nhưng một thằng trong bọn “ấn” cho tôi một cùi chỏ vào hông, đau lồng ngực lồng gan, nằm trợn trắng như chết nửa người.
Ðã thế, tiếng con nhỏ hò còn trêu gan trong mui nhỏ:
- Chú Bảy coi có con đàn bà nào ở trong mui, đè cổ lột cho tôi sợi dây chuyền!…

23 comments:

Anonymous said...

Từ xưa tới nay,mỹ nhân kế luôn luôn được áp dụng.Việt Kiều về nước bị mỹ nhân kế lột sạch túi không còn đồng xu.
CÀRIDÊ

Anonymous said...

Hay & hay.

Anonymous said...

Thầy ơi, thầy có bị không vậy. Thầy đào hoa mà phải hông. Chỉ có tụi em là chịu chết mệt thôi.
Hs trường Nữ tiễu học

Anonymous said...

Thấy người rồi nghĩ đến ta,
Cũng trầy cũng trụa chẳng ra ông thầy.
CÀRIVỊT

Anonymous said...

Còn ông thầy từ Mỹ tho xuống Rạchgía bị kẹt luôn.Bị m̃y nhân kế chớ còn gì.Cô gái trong truyện không chọn nghề nào cả,chỉ ưng chọn thầy dạy học.Vậy ai nói nghề dạy học là nghề bạc bẻo.Các kiều nữ Rạchgía chỉ thích chọn mấy ông thầy nên 90% gs đều là rễ Rạchgía.

Anonymous said...

Tui nhớ ông thầy Trần Châu Hồ xuống dạy Anh Văn ở RG, quảy cây phong cầm dìa SG mà trái tim chảy gần hết máu. Thiệt là ... tình mà! YT

Anonymous said...


Tại mấy công tử RG ngoảnh mặt làm thinh vác ba lô đi giang hồ để tụi tui chân ướt, chân ráo không biết cảm bẩy giăng khắp hang cùng ngỏ hẹp nên đành sập bẩy. Nhưng các công tử RG đâu có biết các bẩy nầy làm bằng nhung lụa, nên khi sập bẩy vẫn tưởng là đang ở trong một lâu đài tráng lệ, ôi sung sướng làm sao? hạnh phúc làm sao? Thiệt là tình!
Thôi đứng tiếc rẻ, đừng than van vì hãy còn 10% ráng sập bẩy đi!
BLG


Lanh Nguyễn said...

Tiếng hò đêm
Đêm khuya gió mát trăng trong
Tiếng hò văng vẳng theo dòng nước trôi
Buông lơi hai máy chèo đôi
Thầy trò ngơ ngẩn đứng ngồi không yên
Tưởng là gặp gái thiền quyên
Ai ngờ phải cướp để trao duyên lầm
Thôi đành lặng lẻ khóc thầm
Đêm về ôm mối hờn căm mà buồn...

Anonymous said...

Hổng biết mấy cô nương RG có đem lưới theo giăng ở đây không chớ tui thấy có người qua tới Mỹ vẫn ráng làm rễ RG cho kỳ được. Tui nói vậy trúng ai thì trúng nghen bà con.YT

Anonymous said...

Anh YT ơi ! Tui nè !!!

Tui...

Anonymous said...


Ngộ một cái là xứ Rạch Gía nầy lưới, bẫy mấy Cô giăng tứ tung mà trai địa phương chẳng thấy dính , chỉ thấy những Anh Chàng Trai Xứ Lạ quê Người không hà. Phải vậy hong Anh Y Tả ?

Dân Xứ Rạch

Anonymous said...

Mấy tiểu thư Rạch Giá mang theo giàn lưới cũ xì nên giăng bị xẩy hoài. Mấy chàng trai RG bị vuột lưới cũng nhiều lắm.
Người Lọt Lưới

Anonymous said...

Người lọt lưới ơi !
Tội nghiệp quá ! Vậy là người hỏng có căn tu gồi coi thầy BLG kìa sung sướng chưa , lọt vào cung điện RG có hoàng hậu pha trà sâm uống mỗi ngày cho nên nhìn trẻ hoài là vậy. Chắc cuối tuần này được hoàng hậu nấu cho ăn bún RG hả Thầy ? À quên nữa nghe nói dạo này ông Thầy nấu bún RG ngon lắm phải vậy không ?

Người giăng lưới...

Anonymous said...

BLG nói: "còn 10% lưới đang giăng.Tui hổng dám lọt lưới nầy đâu.
Răng cỏ còn đâu mà hôn với sầu.
CÀRIDÊ

Anonymous said...

Dân Xứ Rạch à ... Tui đã ôm cái nốp trốn biệt xứ Rạch Sỏi từ mới 13 tuổi, dzị mà cuối cũng cũng quay trở dìa rồi chum vô lưới ... dính luôn. Bi giờ tui tính quay dìa lần nữa coi có ... pị dính nữa hông. YT

Anonymous said...

Muốn dzìa Hia cứ dzìa đi
Lưới giăng tứ phía sợ gì mà lo
Dính lưới Hia cứ nằm co
Nàng đem làm mắm hay kho mặc tình
Cứ nghe anh Mạch làm thinh
Mười tấm lưới tình cũng chẳng ăn thua...
Tiểu Đệ

Anonymous said...

Dính lần nầy chắc te tua
Quê hương khế ngọt giờ chua thấy bà
Các nàng nay hết thiệt thà
Lếch dìa Gạch Dá thân già kể tiêu
Mình ên thì lại ... puồn hiu.
Thiệt là ... tình mà!
YT



Anonymous said...


Tùa Nứng về đi chớ sợ gì
Chờ lâu A Sóa giận thì nguy
Rô Mề Sặc Bướm đều sa lứơi
Cá Lóc cùng Bông dễ trốn đi

Tùa Tỉa

Anonymous said...

Sập bẩy...nhà

Muốn về ta cứ đi về
Cho dù lưới bủa bốn bề khắp nơi
Mang tiền ta cứ ăn chơi
Về nhà bà xã quất cho tơi bời.( chết mầy chưa )
CÀRIDÊ

Anonymous said...


Nới tay đi chớ Bà Trời
Không thôi, đi tuốt tiêu đời Bà luôn
Sorry, chừng đó đừng buồn
Vắng teo, ngáp gío; Đông tuôn lạnh lùng !

CÀRIVỊT

Anonymous said...

Chị ơi đừng có nổi khùng
Nâng khăn sửa túi giăng mùng em lo
Ngày xưa thân chị " Cái Cò"
Bi giờ chị khỏi lần mò bờ mương
Phần anh cứ để ... em thương
Tình xưa nghĩa cũ hết đường tương chao
Anh ơi! hãy vẫy tay chào...
Kiều Nữ Chân Dài

Anonymous said...

Xúi dại nghen
Ỷ mình kiều nữ chân dài
Làm trai x́ứ Rạch bị chài thảm thê
Ai ơi đừng có ra về
Để cho gia cảnh bốn bề yên vui
Coi chừng lưới bủa khặp nơi
Sập bẩy chết mất tiêu đời DÊ ta
Ta về ta tắm ao ta,
Dù trong dù đục ao nhà chán ghê.
CÀRIDÊ tặng BLG

Anonymous said...

Mã Quốc Thái ơi,sưu tầm thêm nữa đi nghe em.