PHẠM HUY VIÊN
Đi chợ hoa, tranh sơn dầu cũa Võ Hoài Nam
Các bạn mến!
Các em mến!
Hôm nay, một ngày đẹp trời của Rạch giá. Tôi lạnh lùng nói tới Phạm Thiên Thư. Tôi say sưa trôi về thơ Phạm Thiên Thư với ngàn con sông, ngàn ngọn suối hoa vàng bập bùng trôi trong vô thức khi thế gian còn sáng chói tình yêu. Khi thế gian toàn là mai mơ với đỉnh núi trăng vần, với vực sâu trăng té, tà áo em trăng thõng thượt và mái tóc em trăng ngủ vùi.
Từ chim
thuở núi xa xưa, về đây rớt lại hạt mơ cuối rừng, từ em khép nép hài xanh, về
qua giục nở hồn anh đoá sầu. Ừ! Thì mình ngại mưa mau, cũng đưa anh đến bên cầu nước xuôi,
sông này chảy một giòng thôi, mây đầu sông thẫm tóc người cuối sông.
Bạn mến!
Có bao giờ bạn thấy cuối đông, một bóng giai nhân bên cầu, bước những bước dài trần tục xuống dòng sông vẩn đục thơ tình mà đôi tay ngập ngừng hờ hững đùa cợt cùng tơ liễu ngậm ngùi và yến oanh xao xác.
Có
bao giờ bạn thấy đầu xuân một danh sĩ thơ ngây, với áo xanh lam chùng bén gót,
lẩn thẩn bên con lừa si ngốc, mà tay bút tay giấy, với gió lay mái tóc, với
mây phủ vai gầy, đang tập tễnh qua cầu, than thở khóm mai gầy. Đó là hình ảnh
Cuồng si Bồ Tát Phạm Thiên Thư: Một tình yêu bao la như trăng lạc ngoài biển
đông, như sóng cồn một buổi chiều tức tưởi, như mạch sầu khi tang tóc dâng người
niềm cô đơn vĩ đại, niềm cô đơn không cùng, niềm cô đơn mênh mông.
Đố ai tát
cạn mạch sầu, thì ta để tóc lên cầu đón ai, em về sương đẫm hai vai, dấu
chân là cánh lan đài nở đêm, từ em hé nụ cười huyền, mùa thu đi mất trên
miền cỏ hoa, nụ vàng hương rộ tháng ba, nửa đêm dậy ngó trăng tà tiêu tương.
Đố ai nhớ
hết hoa vàng
Đố ai uống
cạn sương tàng trăng thu
Đố ai tát cạn mạch sầu
Thì ta để
tóc lên cầu đón ai
Nỗi cô đơn
mênh mông triền miên muôn thuở đó, Phạm Thiên Thư gửi vào ngàn ly rượu vô vị vô
hương, gửi vào mắt em vô thanh vô sắc và chôn kín bên mộ em khi qua sông
chiều tà, không lời chim thăm hỏi, không tà áo ni cô xuống giọng suối thầm thì.
Để
Mốt mai lòng
có nghe buồn
Thì
Sông ơi
xanh nhé một giòng
Khi cuối
đông sương muối nặng trời, con đò tình mắt em chở chàng Bồ Tát si cuồng chơi
vơi cành nhã lan bên vườn chùa hò hẹn. Hẹn ta về với ta khi chiều lạc sóng
thiên thần, tà áo xanh đam mê tả tơi ánh trăng tim yêu nứt rạn bàng hoàng. Hò hẹn
cùng ta khi gối trên ánh trăng ngủ giấc dài bên đồi dạ lan và tỉnh giấc tình
khuya khi nhạn lạc kêu dập vùi ngoài bãi lạnh. Xa xa là tiếng ngâm thơ. Xa xa
là tiếng ngâm vô cùng vô tận. Tiếng ngâm khi gõ nhịp mạn thuyền ca lời thơ tặng
em, khi uống cạn sông Kiên, khi uống cạn hết biển Rạch Giá không khuây khoả giấc
mộng ba kiếp cợt đùa. Và ly rượu vô tâm tưới bên đường cổ mộ, tưới bên trời
cành mai tuyết trắng, tưới bên giòng sông xanh hoa điểm loạn cuồng.
Tiếng ngâm
thơ thăm thẳm lên non ngàn sao rụng xuống ly lạnh oà vỡ giòng đời. Tiếng
ngâm thơ thao thao bất tuyệt hoa không. Soi gương vào ly rượu không, thấy hình
ta tang trắng ơ hờ, thấy mặt ta đĩa dầu lửa lụn: Chờ em như ngóng chim
trời, hạt rơi rụng ngọc mai rời rã hoa. Thấy tình ta ngủ môi em, máu xuân mạch lạnh trong miền
xương da. Mắt nàng ru chiếc nôi êm, ru hồn tôi ngủ ngàn đêm tuyệt vời, em là
hoa hiện dáng người, tôi là cánh bướm cung trời về say, một đêm nằm ngủ trong
mây, nhớ đâu tiền kiếp có cây hương trời.
Áo em vạt
tím ngàn sim
Nửa nao nức
gọi nửa im lặng chờ
Yêu nhau
từ thuở bao giờ
Gặp nhau
giả bộ hững hờ khói bay
Ôi! Phạm Thiên Thư! Vĩ đại thay Phạm Thiên Thư! Khi Phạm Công Thiện sang Mỹ gặp
Henry Miller, ông bổ nhào tới, hét lên: Henry Miller! Tôi giết ông! Tôi
cũng mong được gặp Phạm Thiên Thư, và tôi gặp thật. Gặp người khi đêm về thắp nến
làm thơ, những hàng mà chữ trong giấy quí chữ ngoài chân chim. Tôi đã gặp người
trong giấc chiêm bao! Tôi nhào tới… vung tay tát mạnh vào… mặt tôi ba chiếc,
và tôi chợt… không dám chửi thề!
Tôi chạy về
hát bên mộ mẹ tôi
Mẹ ơi con đã lớn rồi
Lớn khôn khôn lớn cũng đời vong nô
Quê nhà chẳng ấm chẳng no
Nơi đây
chinh chiến khói tro ngập trời
Mẹ ơi con mẹ khôn rồi
Dại khôn
khôn dại cũng đời lầm than
Người đời
say máu say xương
Say mùi
phú quý say men đế đình
Lòng người
gió thoảng tàn canh
Níu sao Bắc
đẩu hỏi tình thế nhân
Trắng tay
mắt đục mây vần
Giang san
úp mở căn phần bạc đen
Ba mươi
tám tuổi ngồi xem
Rã rời
tâm sự tàn đêm lửa bừng
Lưng cong
đầu cúi ngập ngừng
Hai mươi
năm lẻ mơ mòng chiến chinh
Ôi! Phạm
Thiên Thư! Tôi muốn là Phạm Thiên Thư. Vì Phạm Thiên Thư là Nguyễn Du + Ôn Như
Hầu + Phạm Thiên Thư. Tôi muốn là Phạm Thiên Thư + Phạm Huy Viên. Tôi muốn là
Phạm Huy Viên + 2 lần Phạm Huy Viên + 2 lần Phạm Thiên Thư. Xin các bạn đừng
cho rằng tôi nói lảm nhảm. Phạm Thiên Thư là giấc mộng, tôi cũng là giấc mộng,
vậy xin bạn đừng đòi hỏi tôi nói chuyện không phải mộng.
Câu thơ là hư ảo. Nghe rồi xin đừng nhớ làm chi.
Khi chúng ta
đam mê, thao thức, dằn vặt, thì Phạm Thiên Thư: Thi Tiên, Thi Thánh, Thi Phật
hiện về vĩ đại và đa tình, thoát tục và lả lơi, đạt đạo và duyên dáng. Êm đềm
như gót giầy tổ sư, ấm lòng như trà mạn thôn mai và hiền dịu như:
Ni cô hiện
giữa ta bà
Búp tay hồng
ngọc nâng tà áo trăng
Thơ Phạm Thiên Thư đã cô đọng tất cả
nghĩa nhiệm mầu diệu vợi của tình yêu: Đó là tình yêu hoa không. Và tất cả Động
Hoa Vàng, Đoạn Trường Vô Thanh, Kinh Ngọc, Kinh Hoa Nghiêm đều có thể tóm tắt
vào hai tiếng Hoa Không. Tình cha mẹ, anh em, bạn bè và tình ái… tất cả đều là
Hoa Không.
Khi tôi nhận
được điện tín cha tôi đau nặng thì tình yêu đó đã đến với tôi. Và khi tôi về tới
Sài Gòn thì cha con chỉ còn là giấc mộng. Giấc mộng huyễn tướng giả danh mà sao
ta vẫn níu kéo. Khi tôi chắp tay đứng trước linh sàng. Nhìn ảnh cha tôi. Ông thầy
cúng gióng chuông trống và hô lớn: Cử ai! Và quay lại thấy tôi đứng im. Ông bảo
tôi: “Ông khóc đi! Ông khóc đi!” Nhưng Phật không nói gì!
Trong một sát-na tức 1/1.000.000 giây trong giòng Tam Thế mộng này, chúng ta có
gì cho nhau. Và tôi khóc cười lúc này tức tôi đùa cợt với cha tôi ư!
Hương còn
đây, nến còn đây
Cành phan
lay động chùng tay áo dài
Bất hiếu
này sụp lạy cha
Khóc cười
thiên hạ người ta trông vào
Gối run
lòng sợ nao nao
Còn
nghiêm ánh mắt còn hao dáng gầy
Ánh nhìn
nghiêm phụ còn đây
Tiếng xưa
xa vút tháng ngày vọng xa
Quê xưa
còn đó mà ngờ
Nửa trong
giấc mộng nửa mơ giang hồ
Trên bàn
ly rượu con dâng
Trên tay
hờ hững căn phần phôi pha
Đứng trơ con trẻ khấn cha
Lời cha dặn
lại nhạt nhoà mây trôi
Dặn rằng
phụ tử bèo mây
Duyên xưa
bọt nước tình nay ráng chiều
Với đời
tuổi tác đã nhiều
Nay cha nằm
xuống êm theo giòng đời
Đời như
nước cuốn mây trôi
Con theo
lời dặn táng người bên song
Ngã ba nước
chảy xanh giòng
Nửa trôi
quê cũ nửa trong bờ thiền
Giờ cha
trong cõi Phạm Thiên
Còn đây
thế giới đảo điên con về
Thấp cao
nặng nhọc lòng quê
Hương
khuya mờ nhạt lệ khuya xanh giòng
Tôi đã nói nhiều về một tình yêu.
Nhưng xin hiểu đó là một trong muôn ngàn tình yêu Hoa không mà Phạm Thiên Thư
nói tới, mà tôi nói thêm cho các bạn hiểu. Chứ nếu tôi chỉ nói: Tam Thế mộng,
Sát na, Ta bà, Hoa không thì các bạn không hiểu đâu.
Ôi! Cha mẹ là bóng mây, vợ chồng là bọt nước, người yêu là ráng chiều, tất cả xin gửi vào tiếng chuông chùa xa lạnh. Để sau này có nhớ đến Phạm thiên Thư những khi:
Chiều
chiều mở cổng mây trôi
Những khi:
Thương
sao giòng nước trôi hoài thiên thanh
Và:
Chênh
vênh núi biếc mắt ngời sao hôm
… mà trong
vô thức như còn vang vọng tiếng ngâm:
Đôi uyên
ương trắng bay rồi
Tiếng
nghe tha thiết bên trời chớm đông
Nửa đêm đắp
mảnh chăn hồng
Lại nghe
hoa lạnh ngoài đồng thiết tha
Con chim chết dưới cội hoa
Tiếng kêu rụng giữa giang hà xanh xao
Mai anh chết dưới cội đào
Khóc anh xin nhỏ lệ vào thiên thu
Thì xin đừng
khóc! Xin đừng nghĩ rằng có Phạm Thiên Thư trên đời này.
Câu thơ là
hư ảo
Xem rồi nhớ
làm chi
Tất cả chúng
ta đây, ai cũng có một thi nhân trong người. Nhưng chúng ta đã bị lục trần che
mất. Và trong một phút hoá duyên nào đó, giòng miên tưởng chợt khai thông cho
tâm ý trôi về nguồn cũ, thì thơ chợt trỗi dậy, trở mình hoà với trăng sao, và
ta chợt thấy ùa về những chiêm bao rơi rụng, những phòng the gió cuốn, những chớp
bể mưa nguồn, những trăng xuân hoa nhạc.
Ngày xưa
có gã lao đao
Ngâm thơ
đói bụng tạt vào Kiên Giang
Cõi lòng
siêu thoát mang mang
Sáng ra
tìm động hoa vàng ngủ say
Tim hoá
ngọc, tóc hoá mây
Hoá ngàn
thi sĩ thơ hay tuyệt vời
Vâng!
các bạn muốn ngâm thơ của Phạm Thiên Thư thì phải ngâm trong lúc đói bụng! phải
thắp hương, phải ngồi bên người đẹp… thì ta mới trở về với ta sau khi đã đầy
mình giữa những chán chường phù du. Nghĩa là sau khi đã rời xa những lục trần,
những bát thức, nghĩa là để cho những nhãn nhĩ tỵ thiệt thân ý của ta lắng xuống.
Các bạn biết câu chuyện mò ngọc đáy nước chứ: Nhiều người đang ngồi trên thuyền, một người đánh rớt ngọc quý xuống nước. Người ta ào xuống tìm, nhưng chỉ thấy nước xao động, bụi cát lầm. Nhưng một người khôn ngoan, trầm tĩnh hơn, đợi cho mọi người lên hết, đợi cho bùn lắng xuống, lúc bấy giờ mới lặn xuống nhè nhẹ…và thấy ngọc toả sáng lung linh đáy nước. Ôi! Tìm ngọc có thể tìm một cách xô bồ được sao?
Các bạn biết câu chuyện mò ngọc đáy nước chứ: Nhiều người đang ngồi trên thuyền, một người đánh rớt ngọc quý xuống nước. Người ta ào xuống tìm, nhưng chỉ thấy nước xao động, bụi cát lầm. Nhưng một người khôn ngoan, trầm tĩnh hơn, đợi cho mọi người lên hết, đợi cho bùn lắng xuống, lúc bấy giờ mới lặn xuống nhè nhẹ…và thấy ngọc toả sáng lung linh đáy nước. Ôi! Tìm ngọc có thể tìm một cách xô bồ được sao?
Tôi chỉ xin các bạn sau khi chìm lắng tâm tư, hãy trở về quê cũ để nghe thơ Phạm Thiên Thư ngự trị tuyệt vời.
Tôi thật
không muốn khua chuông, gõ mõ, la làng mà dùng dao to búa lớn, dùng ngôn ngữ đại
học Âu Mỹ để mổ xẻ, phân tích, nghiên cứu, phê bình thơ Phạm Thiên Thư.
Làm thế có khác nào đem một bụm nước đổ vào biển lớn, cầm một bông hoa thêm vào vườn bông giữa mùa xuân muôn hoa đua nở, đặt một hạt đình lịch thêm lớn cho núi Tu Di ! Thơ Phạm Thiên Thư làm say lòng người, làm lắng lòng người, làm lớn lòng người và làm quên lòng người.
Làm thế có khác nào đem một bụm nước đổ vào biển lớn, cầm một bông hoa thêm vào vườn bông giữa mùa xuân muôn hoa đua nở, đặt một hạt đình lịch thêm lớn cho núi Tu Di ! Thơ Phạm Thiên Thư làm say lòng người, làm lắng lòng người, làm lớn lòng người và làm quên lòng người.
Tình yêu! Ai
là không có! Nhưng chỉ có tình yêu trong thơ Phạm Thiên Thư mới cao đẹp:
Đêm dài
ươm ngát nhụy hoa
Trán cao
ngần nửa trăng tà ngậm gương
Qua sông
có kẻ chợt buồn
Ngó hoa
vàng rụng bên đường chớm thu
Trong
kinh Tôn đà la nan đà, Phật dạy:
Hết thảy
chúng sinh
Rất khổ
ly biệt
Rất khó
ly biệt
Rất trọng
ly biệt
Rất giận
ly biệt
Và
Phật dạy:
Ly biệt
là thứ
Trí thức
rất hay
Cho bọn
chúng sinh
Nghĩ càn
lăn lộn
Ấy là thuốc
hay
Chữa bệnh
mê đắm
Ấy là dao
sắc
Cắt đứt
ái ân
Ấy
thế mà Phạm Thiên Thư lại viết:
Chiều
xanh vòng ngọc trao tay
Tặng nhau
khăn lụa cuối ngày sầu đưa
Có phải
Phạm Thiên Thư viết trái ý Phật chăng? Ly biệt đã là thứ thuốc hay chữa dứt bệnh
thì tại sao lại còn tặng khăn để thương để nhớ để sầu làm chi?
- Xin
thưa rằng không trái ý Phật.
Khi người ta
hỏi Đức Khổng Tử về sự chết, Đức Khổng Tử hỏi lại: Sự sống anh còn chưa biết
thì hỏi sự chết làm chi? Như vậy nếu hỏi sự ly biệt, hẳn nhiên câu trả lời của
Khổng Tử là: Sự thương yêu anh còn chưa biết thì hỏi sự ly biệt làm chi.
Ôi! Khi
khuyên rằng: Đừng uống rượu có nghĩa là trên đời này có rượu. Chứ nếu không có
rượu thì chẳng có lời khuyên đó. Ừ! Mà tại sao lời khuyên không là: - Nếu ngươi
thấy rượu thì phải nhắm mắt bịt mũi mà chạy cho mau. Ôi! Chính vì rượu ngon còn
đó, nỗi buồn còn kia nên mới có lời khuyên: Đừng uống rượu.
Ôi! Thơ Phạm Thiên Thư sao mà say, sao
mà cảm lòng người đến thế! Không say không cảm lòng thì sao còn là người.
Phật nói: Ta
không vào địa ngục thì ai vào địa ngục. Phật đã vào địa ngục để hoá độ chúng
sinh, thì Phạm Thiên Thư đã dùng thi ca đem tình yêu về lòng người. Xin bạn đừng
cãi rằng chữ Em trong thơ Phạm Thiên Thư, là một biểu tượng, một vẻ đẹp, một điều
hay, một lòng cao thượng… Tôi xin thưa ngay rằng: Không phải vậy.
Phạm Thiên Thư là người từng trải, đã yêu, và đã biết nhiều về tình yêu, và chữ
Em trong câu:
Áo Em vạt tím ngàn sim
Nửa nao nức gọi nửa im lặng chờ
Chính là một người con gái, một người đẹp, một giai
nhân, chứ không phải một ý niệm, một biểu tượng. Nhưng tình yêu trong thơ Phạm Thiên
Thư là một tình yêu hoa không:
Lên non
cuốc sỏi trồng hoa
Suôi thuyền
lá trúc la đà câu sương
Vớt con
cá nhỏ đòng đòng
Mải vui lại
thả xuống giòng suối tơ
Và nói theo Phật, đã là đường bằng phẳng
dọn sạch chông gai thì hai tiếng biệt ly đâu còn ý nghĩa nữa
Khăn
Trăng từ độ trao tay
Nửa tan
cát suối nửa mài nghiên sương
Chỉ có
cát và sương là còn mãi, chứ thân này như bọt nuớc, như cây chuối, như cọng
lau, như lằn vẽ trên mặt nước, thương nhớ thân này mà làm chi. Vò quả địa cầu lại
cho nhỏ bằng trái táo, bằng hạt đình lịch, bằng hạt bụi còn dễ hơn kể hết những
xấu xa của thân này.
Các bạn biết
chuyện ông Át Nan chứ? Ông Át Nan đi khất thực ngoài thành. Gặp người con gái
nói: Xin mời thầy vào đây cho chúng tôi được cúng dường. Khi ông Át Nan bước vô
nhà thì bà mẹ sai người khoá cổng lại và nói rằng: Nếu thầy không lấy con gái
tôi thì tôi đốt thầy chết. Các bạn biết thế nào không? Ông Át Nan hổng chịu. Thế
là ông bị lên giàn hoả. Nhưng ! Ở đời luôn có những chữ nhưng đáng yêu như thế
đó. Đức Phật thiên nhãn thiên nhĩ của chúng ta biết hết. Đức Phật hoá phép mưa
tắt giàn hoả và đưa hai mẹ con cô đó và ông Át Nan về chầu dưới chân Phật. Phật
hỏi cô ta:
- Ta hỏi
ngươi nhé, ngươi phải nói thật, ta sẽ gả Át Nan cho ngươi.
Cô gái mừng
quýnh, bạch rằng:
- Bạch Đức
Thế Tôn, xin người dạy bảo cho.
- Ta hỏi
ngươi, chứ ngươi yêu ông Át Nan, thì yêu cái gì?
- Bạch Đức
Thế Tôn, con yêu cặp mắt ông rực sáng, long lanh, tình tứ.
- Trong mắt
có ghèn chứ có gì ! Ngươi yêu gì nữa ?
- Con yêu
đôi tai tròn đầy cân đối.
- Trong tai
có ráy tai chứ có gì, chứ ngươi yêu gì nữa ?
- Con yêu
chiếc miệng cười tươi như hoa nở.
- Ôi trong
miệng có nước rãi, nước bọt, đồ ăn cặn lại… Chứ gì ?
- Con yêu
bàn tay búp măng, ngón tay tháp bút thuôn dài trắng trẻo đa tài của ông.
- Ôi! Trong
tay có thịt có xương có máu me hôi tanh chứ có gì đâu!
Cuối cùng Phật hỏi: Thế bây giờ ngươi còn yêu không! Cô gái trả lời không! Và sau này hai người đều thành chánh quả Bồ Tát. Nhưng tôi, thì tôi cho rằng cô gái đã yêu ông Át Nan gấp 5 gấp 10 lần hơn lên, nhưng yêu bằng thứ tình yêu Hoa không chứ không phải bằng tình yêu trần tục như chúng ta.
Tại sao ta lại
yêu những thứ mà Phật bỏ đi. Vậy thì hãy yêu như Phật yêu! Hãy yêu như Phạm
Thiên Thư yêu!
Hãy đem hết
tất cả những hương thơm của hoa rừng, đem hết tất cả những mật ngọt của loài
ong, đem hết ánh sáng của trăng sao, đem hết tiếng thì thầm thần thánh của gió
khơi của suối ngàn kết nên tình mà hai tay nâng niu đi lượn, đi lượn trăm vòng,
ngàn vòng quanh người, ngồi xuống bên người, hai tay ướt đẫm mồ hôi, toàn thân
nổi đỏ như bông ba la xa, khóc mếu nước mắt chảy đầy sông Hằng mà nói: Bạch đức
Thế Tôn, Bạch đức Quan Thế Âm Bồ Tát, lành thay, lành thay!
Giữa lúc đó
nghe như có:
Chim nào
hót giữa thôn hoa,
Tay nào
hong giữa chiều tà tóc bay,
lụa nào phơi nắng sông tây,
Áo xuân hạ
nọ xanh hoài thu đông.
Giữa lúc đó
nghe như có tiếng ngâm thơ vang vọng khắp thế gian. Tiếng ngâm thơ từ đỉnh núi
sương Tây, từ vực sâu nước xoáy, từ bên đường cổ mộ, từ ngàn sao rơi rụng, từ
đàn nai ngơ ngác, từ bãi tha ma về sáng chim kêu, từ nửa đêm bè ngọc qua sông.
Ôi! Đâu đâu cũng là thơ Phạm Thiên Thư! Cõi mộng nào thơ Phạm Thiên Thư cũng bủa
vây, cõi trí nào thơ Phạm Thiên Thư cũng giăng mắc.
Thơ Phạm
Thiên Thư vắt ngang núi Tu Di, toả chụp núi Lăng Già, tràn ngập nước Quy Tư, nước
Khố Xa, nước Yên Kỳ. Vân du nước Vu Điền, nước Cao Xương, nước Y Ngô, qua bãi
cát trắng xương Thiền Sư, qua ghềnh suối ngập xương ngựa Hồ, réo rắt bên ải vắng
Đôn Hoàng, An Tây, ngậm ngùi bên chùa Hàn San thành Cô Tô, và bùng cháy rực rỡ
huy hoàng nơi miền nam Việt Nam hiền hoà vô cùng vô tận này.
Người ta thường chia thời kỳ văn học Phật Giáo thời sơ
thuỷ theo ngôn ngữ: Pakrit, Sanskrit tạp, Sanskrit tinh thuần.
Còn Phạm Thiên Thư: Với mấy trăm câu thơ Động Hoa Vàng,
ba ngàn câu Đoạn Trường Vô Thanh, gần ngàn câu Kinh Ngọc, mười ngàn câu Kinh Hoa
Nghiêm… Đã đưa thi ca Phật Giáo tới tuyệt đỉnh nghệ thuật, hay nói cách khác,
kinh điển tư tưởng trong Phật Giáo đã được Phạm Thiên Thư thi hoá tuyệt vời.
Tất cả thi ca ba ngàn năm qua viết bằng tiếng thơ tạp,
còn Phạm Thiên Thư viết bằng tiếng thơ tinh thuần.
Tất cả thi ca tứ Ma Ha Ca Diếp, Át Nan, tới Bồ Đề Đạt Ma,
và những Chi Cương Lương, Khương Tăng Hội, Huệ Năng, Phổ Hiền, và những Tì Ni
Đa Lưu Chi Thảo Đường, mọc thêm một nhánh các bài kệ các bài thơ từ Ma Ha Ca Diếp
tới ngày nay.
Thơ Phạm Thiên Thư đã tràn ngập Đa Bảo, Mãn Giác, Vạn Hạnh,
Viên Thông, Không Lộ, Đoàn Văn Khâm… Với buổi tàn đông sương rơi, lên đỉnh núi
cao, hú lên một hơi dài cho bầu trời thêm băng lạnh. Với những chiều tà mây đen ướt, khách
lãng du hững hờ gõ cửa Thiền sư khi tiếng chuông xa sầu lắng lòng người.
Tịch tịch
Thiền quan thuỳ cánh khấu
Kinh qua
sầu thính mộ thiên chung
(Lạnh lẽo
am mây ai gõ cửa
Chuông
chiều xa lắng dạ khôn khuây)
Phải chăng hồn thơ Phạm Thiên Thư là
một nguồn sinh lực mới cho đơm bông rực rỡ rừng thiền Việt Nam:
Mạc vị
xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền
tạc dạ nhất chi mai
(Đừng tưởng
xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua
xuân chiếng một cành mai)
Phạm Thiên Thư! Con người có trái tim
như hạt đình lịch trên biển sữa, như núi Tu Di trên đầu cây kim mà tâm thất tâm
nhĩ có sức đập nổ mạnh như siêu bom, giòng máu có lưu lượng mạnh hơn sông
Amazone đã đứng trên một hành tinh chết, cầm cây gậy trúc qua cầu năm xưa, đẩy
tung trái đất qua khỏi tiểu thiên, trung thiên, đại thiên thế giới, bay ngàn vạn
ức triệu năm ánh sáng về với ta.
Với sắc đẹp
Hoa không Em hoá thành ác quỷ, thành túi mật đắng, thành gai góc, với rượu ngọt
đựng trong sừng trâu, trái sim đựng trong ống nứa, dệt nên bản bi hùng tình ca
muôn thuở tuyệt vời.
Ôi Phạm
Thiên Thư! Sao ngươi dám vào địa ngục trước ta! Ta có là ta hề! Ai chứ là ngươi
!
Câu thơ
ta xé bỏ rồi
Biển Tây ảm
đạm bè trôi kinh hiền
Chim về đầu
núi gió lên
Sóng xô
cá nhẩy hoá duyên giang hồ
Nghiêng
tai còn phút phù du
Nghiêng
sông thành quách lửng lơ sương chiều
Nẻo về ca
hát cô liêu
Qua sông
bè ngọc tiếng tiêu trăng rừng
Người đi
hoá nguyện nước trong
Ta về hoa
nở hư không trắng thềm
Đêm lên
thơ ngủ vai mềm
Buông câu
hồ vắng đảo điên khói mờ
Vui buồn
cũng một giấc mơ
Mà đem mộng
ảo trao hờ cho nhau.
Nếu Phạm
Thiên Thư nghe được mấy câu này, xin đừng nghĩ là của Phạm Huy Viên, cũng đừng
nên nghĩ rằng Phạm Huy Viên có thực trên đời này.
Câu thơ
là hư ảo
Nghe rồi
nhớ làm chi.
CDM Phạm Huy Viên
5 comments:
Đọc bài viết Động Hoa Vàng để thấy lại hình ảnh Thầy Phạm Huy Viên ngày nào đang say sưa trên bụt giảng ...
HTTL
Phạm huy Viên là hư ảo
Như Hoa nở giữa hư không
Đất nước gió lửa tạo thành
Trong cõi ta bà mênh mông
Mong manh như làn sương khói
Rực rỡ tợ ánh dương hồng
Đi lạc vào hoa vàng động
Say mù ôm em _ Hoa Không
Tỉnh dậy đi, Thầy tui ơi! Trời sáng rùi
Hi hi hi...
QĐ
Em hồi đó rất sợ
Khi đến giờ Việt văn
Tập làm văn chẳng xong
Tiểu học bị xuống lớp
Trung học chọn ban B
Không may chẳng được nhìn
Thầy say sưa bục giảng
Bây giờ lại comment
Có lẽ Thầy trò có duyên
Viết một câu chẳng xong
Cô bèn cho xuống lớp
Trung học chọn ban lốp
Học sinh nữ đẹp ghê
Nhưng nào dám chọn xê ( C )
Nay đọc Động Hoa Vàng
Thầy thao thao bất tuyệt
Thả hồn theo mộng, viết
Say sưa quên chính mình
Em nghiêng ngã chênh vênh
Như người đang say rượu
Giữa trần thế gai chông
Mịt mùng Hoa Hư Không
Có lẽ đây là bài văn thơ hay nhất của Thầy. Người thầy dạy Việt văn.
LDCT
Post a Comment