CHÂN DIỆN MỤC
Các nhà
Thạc Nho xưa khi ca tụng một người, thì người đó phải: Phú Quí bất năng dâm, bần
tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất! Tôi thấy người có tiết tháo hầu như có
đủ các đức tính ấy! Tôi không thích từ Quân Tử. Khổng Tử nói: Đức người Quân Tử
như gió, đức kẻ tiểu nhân như cỏ. Người ta giải thích hầu như Quân Tử là
ông lớn, kẻ Tiểu Nhân như là nông nô, tôi đòi. Tôi nghĩ người có tiết tháo là
người có chí khí, và dù cuộc đời xoay chuyển, nhiều phong ba bão táp, thì người
có tiết tháo cũng không thay đổi chí mình! Khác với những người hỉ nô ái ố gập
đâu xâu đấy, những người lục lục thường tài! (nói theo bây giờ là những người
có lập trường khác vời những người không lập trường)
Như Chu văn An là một người có Tiết Tháo! Ông dâng sớ,
vua không nghe, ông về nhà, nghỉ chơi với những người lục lục tầm thường. Người
tiết tháo không cần phải tìm nơi ẩn dật không ai biết đến nữa! Người tiết tháo
vẫn sống giữa đời, thậm chí vua đến nhà ông vẫn tiếp, không cần phải lánh mặt!
Nguyễn Du vẫn ra làm quan nhưng không bàn nhăng, nói
cuội, không nịnh hót. Nguyễn Thông không bàn sàm như tụi vẹt ở kinh đô (Đàn Anh
Vũ)
Xã Hội càng tiến bộ (!) thì người giữ được tiết
tháo càng khó lắm (!)
Như Nguyên Hồng, Lê Đạt thì không sánh được với Hữu
Loan. Nguyên Hồng chê chức quan ở Hải Phòng, lên Thái Nguyên ở ẩn, nhưng khi cần
vẫn phải nhờ vả quan địa phương! Lê Đạt khi con không dược hanh thông học hành
thi cử, ông cũng phải nhờ người xin giúp! Trái lại, Hữu Loan trần vai áo kéo xe
chở đá vất vả cực nhọc không hề than van xin xỏ!
Khi vụ Nhân Văn Giai Phảm nổ ra: Trần Dần, Phùng Quán
đã đổ hết tội lên đầu bà Thuỵ An đẻ được nhẹ tội (mặc dù trước đó hai ông này
đã thần tượng bà) trái với Nguyễn Hữu Đang không nói một lời! Ừ thì đi Cổng Trời
cũng được, nào sợ gì ông Trời:
Bắt ở trần phải ở trần
Cho may ô mới được phần may ô!
Ông Phan Khôi nào sợ các quan lớn! Các con vẹt chửi
ông thì ông cũng coi như Nơ Pa! Hình như ông yếu đuối và nghiện thuốc phiện.
Nhưng dù nghiện ông cũng không để người ta nắm lấy nhược điểm này để sai khiến
như Hoàng Cầm đã từng bị nắm huyệt này nên nhiều khi cũng chiều í quan trên!
Nguyễn Tuân và Thanh Tịnh cũng là những người khá!
Nguyễn Tuân không nịnh nhưng sợ! Cuộc sống của ông vẫn bình thường vì ông biết
chia véc bờ: Tôi sợ, anh sợ, chúng ta sợ …!
Thanh Tịnh không nịnh lắm và cũng biết cách giúp người
khác, cho người mượn tên đẻ đăng bài trên báo!
Điểm lại những tên mà tôi thích ở trên: Nguyễn hữu
Đang, Phan Khôi, Hữu Loan … tôi thích nhất là Hữu Loan. Vì giữ chí mình dù cực
khổ, nghèo đói, đàn con nheo nhóc … ông nhất định không nịnh ai. Đúng là bần tiện
bất năng di, uy vũ bất năng khuất! Trong cơn “ Động Đất
“ ông vẫn
Ngọc dù tan vẻ trắng nào phai
Trúc dẫu cháy tiết ngay vẫn để
Đáng quí thay! Con người cao quí này! Đọc Mầu Tím Hoa Sim tôi cảm động một thì
biết nhân cách ông tôi cảm động mười. Một gương tiết tháo đáng vho đời sau ngưỡng
mộ!
1 comment:
Tự do một thuở trong rừng
Giữ chi tiết tháo trong lồng hổ ơi
Ngã theo chiều gió sướng đời
Ngậm câm nín thở chờ thời qua sông
Ba đường sọc đỏ máu hồng
Cờ vàng phấp phới non sông huy hoàng
Cộng nô đã đến ngày tàn
Đồng bào no ấm phú cường Việt Nam
Post a Comment