Thursday, September 10, 2020

Bóng Chiều Tà

___________

Tùy bút của Hình Toàn 



Hòn Tre - Rạch Giá
Chiều ơi về đâu ..Chiều đi lòng nhớ
Bao nỗi u sầu  Chiều sương im lắng buồn 
Mờ xa đôi cánh chim lùa theo gió 
Chiều xa ngoài khơi thuyền theo dòng nước 
........
Về chốn xa vời cành hoa phai sắc tàn 
Còn đâu trăng sáng mơ bên vườn lan 
Nhưng giấc mơ tan vương theo gió 
          (Thơ: HBTT. Nhạc : Nguyên Dũng)

Không hiểu sao tôi không thấy cảnh bình minh trên biển Rạch Giá (có lẽ quê tôi nằm ở hướng tây của miền đất nước, nên chỉ thấy cảnh chiều tà hay hoàng hôn trên biển thấy hòn rùa nằm xa xa khi ngồi trên bờ đê, ngày xưa đi ngắm mặt trời lặn cũng là một thú vui của tuổi học trò, hay những cặp tình nhân hẹn hò tâm sự giữa cảnh trời mây non nước, quê tôi hiền hoà bé nhỏ không có nhiều danh lam thắng cảnh quanh đi ngoảnh lại chỉ có cái sân vận động mà chiều chiều trẻ con thường rủ nhau ôm banh xuống đá hoặc thả diều 
     Còn những căn nhà ven xóm biển góc bên kia vòng qua tới cầu đúc thì nhìn biển chiều đến chán chường, sáng trưa chiều tối đều thấy hòn rùa trước mặt, nhìn riết rồi lạ cũng thành quen, khi xa thấy nhớ ...nhớ quê ..nhớ nhà 

    
Nhà Thủy Tạ - Rạch Giá
 Như tôi đã nói cảnh trời chiều trên biển Rạch Giá như là một thương hiệu của quê tôi, cho dù có xa ngàn hải lý, mỗi khi bất chợt nhìn thấy một tấm hình cũng thấy lòng xao xuyến nhớ quê cho dù lòng người có đổi thay, thời gian không dừng lại, những mái đầu xanh giờ bạc trắng, có kẻ nằm xuống có người chầm chậm xuống đồi NHƯNG ...cảnh chiều quê vẫn vậy, bóng “hòn rùa” vẫn thấp thoáng xa xa ..

      Nay tuổi sắp về chiều thấy cảnh chiều quê lòng xúc động, tuổi già không biết làm gì để giết thời gian, ngày xưa tuổi trẻ lòng đầy nhiệt huyết, lúc nào cũng lo đi làm vì cuộc sống vì cơm áo gạo tiền, tuổi già lại thấy quạnh hiu, sáng chồng con đều đi làm, tôi thui thủi một mình với con MÈO làm bạn nhưng hôm qua nó cũng lìa xa tôi, nuôi nó cũng hơn 13 năm, nó lìa đời tôi cũng buồn lắm chớ, có dịp tôi sẽ kể về con mèo của tôi cho các bạn nghe .

     Hôm nay tôi chỉ nói về tâm tư và cảm nhận của mình về tuổi xế chiều
ÔI ! Đời người sao nhanh quá, thoáng một chốc mà tóc đã bạc màu sương 
Bao nhiêu giấc mơ đều tan vỡ ...mộng không thành và giấc mơ Mỹ cũng sắp tan, chưa lúc nào thấy nản lòng bằng lúc này.
    Ngày xưa quê hương tôi chiến tranh thì không nói làm gì đời sống bất an lúc nào cũng phập phồng lo sợ nhưng cũng chưa đến nỗi bị cấm đoán đủ điều, vui buồn cũng còn quyền than thở với bạn bè, đi gặp gỡ người yêu 
    Còn hiện tại nơi tôi đang sống thì có nhiều luật lệ quá, chuyện này không được, chuyện kia luật không cho phép ..ÔI ! con chim bị nhốt trong lồng chắc nó cũng buồn nhưng ít ra nó còn được cất tiếng hót vang, còn chúng tôi tự nhiên có cái miệng mà cũng  BUỘC dùng khẩu trang che lại ...

Một đất nước bốn mươi năm tôi hãnh diện và tự hào ”Nước Mỹ là số 1” nhưng dưới lòng đại dương vẫn có những đợt sóng ngầm đang muốn nhấn chìm sự bình yên thịnh vượng, khi những đám băng tan thì cuộc đời sẽ trôi về đâu ?
    Ngày xưa đánh đổi sinh mạng để tìm tự do ...mà ngày nay đang sống ở đất nước tự do thì lại không được hít thở cái không khí tự do, có cái mũi để hít thở khí trời và cái miệng để cười để nói thì cũng bị bắt buộc phải che đậy, riết rồi ra đường kẻ lạ người quen đều không thể nhận ra ....thiệt là tình 

    Như tôi đã nói tôi viết truyện làm thơ con cóc để nói cảm nghĩ suy tư của mình, nên chỉ viết về chuyện đời và cảm nhận riêng tôi còn các bạn thích thì đọc hỏng thích thì bỏ qua, vì tôi thích nhạc thích thơ nên lâu lâu cũng đệm vài câu thơ lời nhạc cho đỡ nhàm chán cho đời thêm thi vị, nhạc của ai tôi phải đề tên tác giả, và mượn câu nói của ai tôi nói rõ ràng (để không lại nói tôi “đạo thơ” thì khổ ) còn bạn hỏng thích ông thi sĩ nào thì tôi đâu có biết (đâu phải chuyện của tôi, tôi chỉ viết theo cách nhìn và cảm nhận riêng mình, nghĩ sao 
viết vậy, vì tôi không phải là văn thi sĩ xin thông cảm nhé) 
   Mình viết cho đỡ buồn, để giết thời gian và không quên chữ Việt, còn các bạn cũng mua vui được vài giây phút. Riêng tôi ở nhà thời Covid này chán ơi là chán 

Ra đường chẳng thấy ai quen 
Chỉ toàn che miệng nói không ra lời 
Tình cờ gặp phải người quen 
Giả đò hỏng biết để không đứng gần 
Thân tình nay cũng thành xa 
Sợ gần lây bịnh thì em tiêu đời 
Con này sao giống con ma
Khi ẩn lúc hiện tuỳ theo hướng nhìn 
.....
Nhìn thì hỏng thấy ma đâu ?
Chỉ nghe người bảo chuyện xưa kể rằng 
bóng ma chỉ nhác người thôi 
Ma người mới sợ, người gì sợ ma .


Hình Toàn 


1 comment:

Phieu Tran said...

“ Nhớ Em “

Xa xa ẩn hiện Hòn Rùa
Cõi lòng chạnh nhớ; gió lùa song thưa
Hòn Tre sớm nắng chiều mưa
Nhớ Em, từ thuở vẫn chưa (vô) đất liền!

Nay Em biền biệt khó tìm
Về miền Đất Hứa; nỗi niềm riêng mang!
Gia đình thương nhớ vô vàng
Luyến lưu tấc dạ; canh tàn lệ rơi!

(Gia đình luyến thương nhiều về Em)