_____________
Vũ Thế Thành
Góc
tối của một đô thị đầy ánh sáng là như thế. Đêm đó trời lạnh kinh khủng. Những
cái khốn cùng của xã hội, chẳng có cái nào giống cái nào. Phải nhìn vào góc tối
mới thấy bộ mặt thật của xã hội.
“…Bên
tê thành phố tráng lệ
Giai
nhân nằm khoe lõa thể
Bên
ni phố vắng,
ôi
lòng ngoại ô…”
Lang
thang ở Đà Lạt, tôi có cái thú, đoán xem người nói chuyện với mình có phải là
dân gốc Đà Lạt không. “Gốc” ở đây hiểu là nếu không sinh ra, thì ít ra cũng lớn
lên và ở đấy cỡ bốn hay năm chục năm. Với trò chơi này, tôi là kẻ “độc cô cầu bại”,
ít nhất là cho đến lúc này, khi tôi vừa trở thành cư dân “đờ-mi” Đà Lạt cuối
năm ngoái, theo cái kiểu vui ở buồn đi, đi chán lại về .
Đà Lạt
không xa lạ gì với tôi. Trước năm 75, tôi đã từng lông bông trên đó, chỉ là
chuyện đàn đúm vui chơi thôi chứ chủ yếu vẫn ăn học ở Sài Gòn.
Có
những buổi chiều ngồi đọc sách bên bờ hồ, tự dưng chợt hỏi, liệu 50 hay 100 năm
nữa, Đà Lạt sẽ thay đổi như thế nào…”.
Đà Lạt
thuở ấy thế nào? Hãy nghe người Đà Lạt ly hương nói về Đà Lạt để họ xả stress:
“… Những con dốc với hàng mai anh, hay cúc quỳ, những mái nhà kiểu
Pháp, những giọng nói nhỏ nhẹ, những quán cafe ngồi để ngắm chứ không để người
khác ngắm… Khi còn bé, Đà Lạt với tôi là cái gì đó mờ mờ, huyền bí và… lạnh. Rồi
5 năm sau, Đà Lạt trong tôi lại mang một dáng dấp rõ ràng hơn. Và yêu lắm…
Có những buổi chiều ngồi đọc sách bên bờ hồ, tự dưng chợt hỏi, liệu 50 hay 100
năm nữa, Đà Lạt sẽ thay đổi như thế nào…”.
Người
Đà Lạt nói về tính cách của họ thế này:“… hòa nhã, thân thiện, hiếu khách,
nhỏ nhẹ, hiền hậu, lãng mạn,…”. Nghe thấy đã! Tự than (thở) thì được, còn tự
khen như thế cũng hơi kỳ. Ngượng! Riêng tôi, với cái nhìn đầy cảm tính và thiên
vị, tôi thấy họ nói thế cũng chẳng có gì… trật.
Tháng
12 năm đó, trời lạnh. Tôi trọ ở một khách sạn gần Hồ Xuân Hương. Không ngủ được,
tôi thả bộ dọc bờ hồ. Bên ngoài trời lạnh và gió nhiều hơn tôi tưởng. Đã lỡ
đi được gần cây số, chẳng lẽ quay về… Có ai đó nhóm lửa ở ven hồ, gần nhà máy
nước, đầu đường Đinh Tiên Hoàng. Tôi ghé vào sưởi ké. Đó là xe bán gỏi khô bò,
dân địa phương gọi là xắp xắp. “Quán lưu động” này chỉ có ghế mà không bàn. Tôi
gọi một dĩa khô bò và nửa xị rượu, và là người khách duy nhất đêm đó.
Càng
về khuya, càng lạnh, người bán chụm thêm củi,… Một cô gái khoác áo lông, từ bên
kia đường băng qua, ngồi vào sưởi. Nhìn kiểu cách son phấn, tôi đoán cô là gái
ăn sương. Ế độ rụng rời! Khách ăn còn không có, huống gì khách mua hoa. Cô
quay sang tôi bắt chuyện nhát gừng. Tôi mời cô ly rượu. Tôi biết cô chẳng hy vọng
gì ở thằng bụi bặm như tôi, ngồi lề đường, uống rượu đế (12.000 đ/xị), nhắm khô
bò (5.000 đ/dĩa), tổng cộng cỡ 0,5 USD, thứ người đó làm gì có tiền mà đi… “tâm
sự”.
Cái
không khí ế độ, vắng người, lạnh lẽo, và buồn như chấu cắn thế này, người
ta dễ huỵch toẹt với nhau nhiều thứ. Dưới đây là trích mẫu đối thoại giữa tôi
và cô gái.
- Anh là dân Đà Lạt?
- Không, tôi tha hương…
- Anh làm nghề gì?
- Ai mướn gì làm nấy. Còn
cô?
- Làm cái nghề như anh thấy
đó. Hôm nay thứ năm, chẳng bắt được khứa nào..
- Không, tôi muốn hỏi, cô
là dân Đà Lạt?
- Em gốc ở miền Trung,
nhưng sống ở Đà Lạt từ nhỏ. Cho em xin điếu thuốc.
Tôi
đẩy gói thuốc sang phía cô và bật quẹt. Ánh lửa lóe lên, tôi chợt thấy cô sang
trọng như một mệnh phụ trong chiếc áo khoác lông màu trắng…
- Cô có con chưa?
- Có cháu ngoại rồi
- Xin lỗi, cô bao nhiêu
tuổi?
- Năm mươi ba (53)
Vài
phút im lặng trôi qua…Cô gái vẫn xoay mặt ra ngoài đường, phía bờ hồ. Tôi bối rối
cực kỳ, nốc cạn nửaly xây chừng để hoàn hồn…
- Trông cô trẻ hơn tuổi
nhiều, tôi đoán chừng ba mươi mấy.
- Tại đánh son phấn nhiều.
Sáng mai lại đây, anh sẽ thấy em khác,..
- Sao không ở nhà trông
cháu?
- Không thích nhờ vả con
cái…
- Không còn nghề gì khác
để làm sao?
- Không. Biết làm cái gì
để sống bây giờ. May vá thì được bao nhiêu. Nhờ vả con cái thì em không
thích. Không giúp được nó thì thôi, nhờ vả làm gì.
- Cô có thể bán thuốc lá,
bán mồi nhậu ở đây này. Một ngày kiếm chừng năm chục (ngàn) thì đủ rồi.
- Nợ nhiều, kiếm bằng đó
làm sao đủ. Trả góp ngày cũng cỡ trăm hai (chục ngàn) rồi.
- Cô tiêu xài gì mà mắc nợ
nhiều?
- Tiền nhà, tiền ăn, tiền
son phấn, tiền thuê quần áo“đi làm”. Cái áo lông này là em thuê. Thuê ngày
nào trả ngày đó.
- Cô lớn tuổi rồi, làm
sao giành khách nổi với tụi trẻ?
- Tụi nó đi giá cao, mình
đi giá rẻ. Gặp mấy thằng xỉn, tụi nó cũng chẳng để ý lắm, miễn là rẻ.
- Mỗi lần đi như vậy được
bao nhiêu?
- Em hét hai trăm (ngàn),
tụi nó trả cỡ trăm rưởi, trăm hai là đi được rồi. Kẹt quá, thì năm bảy chục
cũng đi… Hên thì vài ba cữ một đêm. Không có tiền, sáng mai gặp mặt con mẹ
chủ nợ khó chịu lắm.
Góc
tối của một đô thị đầy ánh sáng là như thế. Đêm đó trời lạnh kinh khủng. Những
cái khốn cùng của xã hội, chẳng có cái nào giống cái nào. Phải nhìn vào góc tối
mới thấy bộ mặt thật của xã hội. Cô điếm già có thể móc túi khách làng chơi với
nhiều thủ thuật, nhưng họ hành xử “chính danh” và ở tận cùng của xã hội rồi.
Còn những thứ điếm khác được người đời tôn vinh, xum xoe, điếu đóm, nhưng
họ có thừa khả năng làm tiêu tùng cả vài thế hệ như chơi. Nói nữa thêm buồn…
Hồi
đó đoạn bờ hồ này, chiều chiều có những xe bán xắp xắp sà tới bán. Khách ngồi
ghế đá ven hồ, hoặc ăn đứng. Có lần tôi gặp cô bé ngoài hai mươi, mang theo cặp,
đi xe đạp đến bán phụ mẹ. Gợi chuyện, cô gái nói: “Cháu học ngành viễn thông ở
đại học Đà Lạt. Giờ này đông khách nên đến phụ mẹ”. Thùng khô bò đặt trên yên sau
xe gắn máy hoặc xe đạp, xe công an đến thì ù té chạy. Tôi đã chứng kiến cảnh bỏ
của chạy lấy người như thế, bỏ lại sau lưng đĩa, đũa, ghế nhựa,… Khách thương
tình, đứng lại chờ họ quay lại, trả tiền, còn không thì coi như mất. Mà công an
hình như cũng chẳng muốn bắt. Xe công an cứ thủng thỉnh đuổi. Phía trước báo động,
người xe, người thúng chạy lẫn vào hẻm. Nhưng dạo này không còn thấy những xe xắp
xắp bán dạo ở ven hồ nữa. Chắc công an làm gắt rồi.
Đà Lạt
là thành phố trẻ, chỉ cỡ trăm năm. Dân định cư nơi đây chủ yếu đến từ miền
Trung, Quảng Nam, Quảng Ngãi, Bình Định, Phú Yên,… Họ được thuê mướn làm đường
xá, xây cất. Rồi sau này người miền Bắc vào trồng rau, trồng hoa, rồi người Huế
cũng vào lập nghiệp. Đợt di cư 54 cũng kéo theo cả ngàn người đến ở Đà Lạt khẩn
hoang lập ấp. Người Đà Lạt đến từ mọi miền đất nước, mang theo văn hóa đặc thù,
mà dễ thấy nhất là ẩm thực. Chẳng biết tôi có thiên vị hay không, nhưng ăn bún
bò Huế, mì Quảng ở Đà Lạt thấy ngon hơn ở Huế hay ở xứ Quảng nhiều. Cay xé họng,
trào nước mắt vẫn thấy ngon.
Người
Quảng, người Huế, người Bắc,… sống ở Đà Lạt mất dần đi bản sắc vùng miền của
riêng họ. Sự khẩn hoang mang họ đến gần nhau bất cần gốc gác, lại thêm nỗi nhớ
quê, rồi núi đồi, sông suối, khí hậu và sự yên tĩnh của thiên nhiên đã biến họ
thành người… Đà Lạt: chất phác và hiếu khách, hiếu khách thiệt tình kiểu Nam Bộ,
nhưng nhỏ nhẹ chứ không ồn ào.
Một
buổi sáng Chủ nhật, tôi ngồi uống cà phê ở góc đường Bà Triệu. Hai cụ già, bà
dìu ông, chậm rãi vào quán. Ông mặc áo vest, đội mũ casquette, cầm tờ báo Pháp.
Bà mặc áo dài, khoác áo măng tô, tay cầm sách kinh, áng chừng họ vừa đi lễ nhà
thờ Con Gà về. Ông trông ra dáng công chức thời Tây. Bà dáng quý phái, trang điểm
nhẹ. Bà gọi ly cà phê sữa cho ông, và tách trà nóng cho bà, rồi lặng lẽ lấy những
viên thuốc từ vỉ: “Ông uống thuốc đi”. “ Chưa uống!”, ông già cạu cọ,
mắt vẫn không rời tờ báo. Lát sau, bà lại đẩy ly nước về phía ông, nhẹ nhàng: “ Ông
uống đi, tới giờ uống thuốc rồi”. “Không uống!”, mắt vẫn dán vào tờ
báo. Bà nhìn quanh quẩn đâu đó. Lát sau lại đưa thuốc sát tay ông: “Ông
uống đi, kẻo tối lại ho xù xụ”. Lần này ông cầm mấy viên thuốc cho vội vào
miệng như trả nợ đời, làu bàu: “Đã bảo chưa uống lúc này mà cứ uống, cứ
uống….”. Bà yên lặng rót thêm trà cho ông, mắt và miệng ra chiều mãn nguyện.
Nhìn hai “con khỉ già” làm… nũng, thấy đất trời Đà Lạt bỗng nhiên giao hòa, tiền
muôn bạc tỉ hóa thành tiền âm phủ, thế giới phẳng hay cong cũng trở thành vô
nghĩa.
Ai
đó đến Đà Lạt mưu đồ khanh tướng, nhưng người Đà Lạt (gốc) hình như không có
máu làm quan, và họ cũng chẳng muốn làm quan. Họ thích đời yên phận với đất trời
cây cỏ. Tôi có người quen ở Đà Lạt làm viên chức ngân hàng, bon chen kém cỏi,
xin về hưu non, sửa chữa điện tử lai rai và thỏa mãn với cái nghề xập xình này.
Tuần trước đi karaoke với nhau. Anh hát bài “Biển nhớ”, cũng đứng lên cầm
micro biểu diễn như ca sĩ thứ thiệt. Anh hát dở ẹc, nhưng biểu cảm tha thiết
như muốn chở biển lên rừng. Ban giám khảo điện tử cho anh 100 điểm. Chắc máy
karaoke này đọc được tâm trạng con người. Chị vợ ngồi cạnh cũng “máu” không
kém, chơi bài “Đêm nay ai đưa em về”. Chẳng biết họ có ẩn ý gì với nhau
qua lời ca tiếng nhạc hay không, nhưng mới sáng hôm đó, đi chợ Đà Lạt, thấy tay
chị khoác tay anh, đầu nghiêng ngửa vào nhau, trông họ “lẳng” với nhau, một cái
“lẳng” đằm thắm hết sức… Đà Lạt.
Nghe
nói, người ta định mời kiến trúc sư Pháp thiết kế lại Đà Lạt. Cũng nghe nói,
người ta định lập một đô thị Đà Lạt khác trên con đường đi lên Suối Vàng. Ừ, một
đô thị Đà Lạt tráng lệ nên thơ, mà thiếu “con- người-Đà-Lạt”, thì cái hồn của
Đà Lạt sẽ ra sao?
Những
người con của Đà Lạt nay quy cố hương, không khỏi chạnh lòng vì những đổi thay:
nhà hàng, nhà cao tầng, các vạt đồi đã đốn cây xanh, còn trơ đất đỏ sẵn sàng
cho những dự án hoành tráng, xứng tầm với một thành phố du lịch, xứ sở ngàn
hoa, như có người nói: “Người ta cắt một mảnh Saigon lên, đem dán vào
Đà Lạt và bảo rằng Đà Lạt đang phát triển trong… quy hoạch”. Đà Lạt trở nên
thực dụng hơn…
Thời
gian Đà Lạt dường như chậm lại. Nhịp sống cũng chậm lại. Những người muôn năm
cũ đang nhẫn nhục né tránh nhịp sống thời đại. Mà dân Đà Lạt (gốc) ở đây chắc
cũng chẳng còn được bao nhiêu. Thời cuộc đã phân tán họ đi khắp nơi rồi.
Cách
đây 3 năm, tôi đi chuyến xe đêm từ Sài Gòn, đến Đà Lạt khoảng 4 giờ sáng. Gõ cửa
khách sạn giờ đó cũng hơi ngại, tôi ghé quán cà phê trên đường Phan Đình Phùng.
Quán chừng 5-7 người, toàn là dân Đà Lạt (gốc), tôi đoán thế. Bốn giờ sáng ở Đà
Lạt là thời điểm hơi sớm để bắt đầu một ngày làm việc. Họ là những người bỏ mối
hàng chợ, lấy mối vé số hoặc chạy xe ôm. Một anh mù bán vé số, trạc 40, bước
vào quán cùng với người bạn. Anh tìm chỗ ngồi dễ dàng, dường quen thuộc với
cách sắp xếp bàn ghế ở quán. Anh gọi ly cà phê sữa, và 2 điếu thuốc “con mèo”,
mời người bạn bên cạnh một điếu. Anh mù bán vé số, nhưng lại chơi số… đề. Trông
anh thoải mái, lạc quan khi bàn đề với bạn, mặc dù chiều qua anh không trúng.
À, nếu chiều nay trúng đề anh sẽ mua những gì, những gì…Ước mơ giản dị quá! Anh
chơi đề cũng nhỏ thôi (chừng 10 – 20 ngàn đồng) và chỉ đánh hai số cuối. Tôi hỏi:
“Tại sao bán vé số mà lại chơi đề?”. Anh nói: “Chơi đề
trúng nhỏ nhưng dễ trúng hơn”.
Cặp
vợ chồng già, Kiều lão, cô bé sinh viên,… là những nét chấm phá tạo ra bức
tranh chung về con người Đà Lạt. Đâu đó có những khoảng khắc yên bình chen lẫn
với những đắng cay. Trước 75, ngoại trừ các đại gia từ Sài Gòn đến Đà Lạt mua
biệt thự để làm chỗ nghỉ mát, chứ nói chung, cư dân Đà Lạt không giàu nhưng họ
sống thư thả, không bon chen, hối hả theo đời cơm áo. Có lẽ anh mù bán vé
số đó là tiêu biểu cho người Đà Lạt (gốc) chăng?
Một
buổi chiều xẫm tối ở góc đường Phan Bội Châu – Bùi Thị Xuân, tôi nói bâng quơ với
bà bán bắp nướng, khi đứng chờ lấy bắp: “ Đà Lạt chỉ còn con đường Đinh
Tiên Hoàng dẫn đến trường đại học là còn nét cũ”. Chị nói như thì thầm: “Còn
chứ, còn một con đường còn sót lại, con hẻm trước mặt đó. Anh vào xem đi, không
khéo mai mốt lại không còn nữa”. Con đường dốc hẹp càng đi sâu, càng
âm u, yên lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua hàng cây. Một bên vách cao, lá và những
cây to, một bên là vực, rải rác vài căn nhà nhỏ. Nhón chân lên, có thể thấy bên
kia là ánh đèn của khu du lịch Bùi Thị Xuân, ồn ào, chèo quéo khách du lịch. Sự
tương phản chỉ cách nhau chưa đầy trăm mét.
Đà Lạt
buồn hiu, con đường sót lại buồn hiu, “người muôn năm cũ” buồn hiu,… Tất cả mờ
dần sau những đợt festival hoành tráng.
Tôi
muốn trích đoạn một bài thơ của Cung Trầm Tưởng được Phạm Duy phù phép thành bản
nhạc “Bên ni Bên nớ” để kết thúc bài viết tạp này. Mà liệu có kết thúc được
chăng? Biết bao nỗi niềm còn chất chứa …. Kiều lão Đà Lạt chỉ là một trong những
ngã rẽ buồn bã, còn biết bao ngã rẽ khác nữa. Nói mấy cho vừa…
Thôi,
hãy cứ thì thầm theo đoạn nhạc…
“…
Bên tê thành phố tráng lệ
Giai
nhân nằm khoe lõa thể
Bên
ni phố vắng, ôi lòng ngoại ô…
…Tiếng
chân gõ guốc xa xa…”
Vũ
Thế Thành
PS :
Tôi gặp Kiều lão trong bài vào năm 2010, nhưng đến năm 2012, khi đã chính thức
“tạm trú” ở Đà Lạt, tôi mới viết bài “Kiều lão Đà Lạt”, chắp vá những ký ức vụn
vặt vào thời điểm viết. Bây giờ Đà Lạt đã thay đổi nhiều, chỉ mới 7 năm mà thay
đổi nhiều lắm. Xe gỏi xắp xắp không còn chỗ trú thân, mảnh đất đã thuộc về tư
nhân. Đà Lạt đang mất dần, mất đất, mất cả con người… Kiều lão trôi dạt đi đâu?
Mỗi khi đi ngang qua đó, không khỏi ngậm ngùi… 13/05/2017 – Vtt
No comments:
Post a Comment