Bẽn lẽn không phải là mắc cở, xấu hổ, cũng chẳng phải
là e lệ, e ấp. Mắc cở là phản ứng trước việc ta làm sai… Ăn tham hay nói bậy
khiến nguời ta có thể mắc cở.
Trước kia, khi “bị” cầu hôn hay tỏ tình… người con gái
thường e lệ hay e ấp vì lễ giáo thời đó cho rằng đàn bà con gái biểu lô tình cảm
ra ngoài là không tốt:
Vô duyên chưa
nói đã cười
Có duyên hỏi
chín mười lời chửa thưa
Chính vì thế mà khi “bị” người con trai
tỏ tình… thì lấy tay che mặt, lấy khăn che miệng, cúi xuống hoặc quay đi. Đó là phản ứng
giữ gìn, tự bảo vệ (hay keep distance). Đó chính là thái độ tự ty của người con
gái dưới chế độ trọng nam khinh nữ. Người đàn ông có quyền trêu gái (làm hoa
cho người ta hái, làm gái cho người ta trêu), còn người con gái thì phải luôn
luôn gìn vàng giữ ngọc.
Bẽn lẽn khác với e ấp. Tôi thấy hai tiếng bẽn lẽn đầy nữ
tính, hơn nữa là đầy xuân tình, không dính dàng tới lễ giáo trọng nam khinh nữ.
Một người con gái bị tỏ tình, có thể bẽn lẽn quay đi nhưng… mỉm cười và… đỏ mặt,
trong lòng có thể xôn xao, rạo rực. Như vậy bẽn lẽn tuy vẫn mặc cảm, giữ gìn
theo lễ giáo, nhưng tình người hơn e ấp (tôi thấy tiếng lỏn lẻn ở miền Nam gần
tương đương với tiếng bẽn lẽn ở miền Bắc, nhưng hình như chưa thay thế được (?)).
Ngày nay nam nữ bình quyền rồi! Nên ta ít còn thấy
con gái e lệ e ấp, bẽn lẽn. Người ta hô hào nữ có quyền tỏ tình hay tấn công trước
người nam. Hoặc người ta có quyền ẹo ẹo, ẹo lự, bẹo dạng sẵn sàng đợi người nam
tấn công! (Tôi không dám nói quá như một ông nhà báo nhái bài đi chùa hương để
chê một người con gái bẹo dạng: “Đường đi
qua khách sạn, Việt Kiều ngắm nhìn em, vội vàng em lên tiếng, anh ơi em đây nè”).
Ngày nay người ta thực dụng, hiện thực, sòng phẳng quá,
nên làm sao thanh niên hiểu được rằng: chỉ ngâm có hai câu ca thôi mà nàng cung
nữ bị vua Thành Thái trách phạt:
Ngồi buồn vọc nước
dỡn trăng
Nước xao trăng rụng
biết rằng về đâu
Ở giữa cái thời bẽn lẽn xưa và cái thời bẹo dạng nay, ông
Hàn mặc Tử đã có một bài thơ tuyệt vời.
Tôi muốn nói đến bài thơ BẼN LẼN
Tôi không biết nên nói từ trên xuống, từ dưới lên, hay từ
giữa ra. Phải nói là từng câu, từng chữ của bài thơ đã dắt tôi vào mê lộ khỏi cần
dùng tới thuốc mê.
Trăng nằm sóng soải
trên cành liễu
Đợi gió Đông về để
lả lơi
Những chữ “nắm sóng soải”, “lả lơi” toát lên một không
khí tân văn chương, nhưng “gió Đông” lại đánh gục ta ngay, đưa ta về hồn thơ
cũ, khiến ta hồi hộp “kiểu phương Đông”:
Lòng em hồi hộp chị
Hằng ơi
Tôi đọc hết bài thơ mà quên rằng nó là bài thất ngôn! Cứ
tưởng như là bài lục bát! Thế mới tuyệt! Cứ như là hồn ca dao, hồn dân tộc len
vào lòng ta.
Ô kìa bóng nguyệt
trần truồng tắm
Lộ cái khuôn vàng
dưới đáy khe
Bạn nói nó suồng sà như Xuân Diệu chăng? Không! Không!
Gió vẫn dịu dàng kiểu Á Đông! Trăng vẫn hiền hoà kiểu A Đông! Không hấp tấp mời
gọi kiểu Tây Phương như Xuân Diệu mà vẫn im lặng đợi chờ trong gió lạnh giữa
đêm đông:
“Nửa chăn nửa chiếu
nửa giường em để chờ ai”
Cái bẽn lẽn của nàng thiếu phụ được Hàn Mặc Tử thi hoá
tuyệt vời trong những câu chữ lung linh đến diệu kỳ. Ôi chao! Tuyệt
vời! Tuyệt vời! Trên cả tuyệt vời:
Vô tình để gió
hôn lên má
Bẽn lẽn làm sao
lúc nửa đêm
Em sợ lang quân
em biết được
Nghi ngờ đến
cái tiết trinh em.
CDM
11 comments:
Ghẹo anh QM một chút nghe, anh ghẹo tui nhiều lần rùi
Xin đừng giận, năm mới mà:
Cừi bẽn lẽn
Quang Minh cõng Phật trở vô
Gặp phải cô bồ bẽn lẽn trở ra
Quang Minh cõng Phật trở ra
Gặp phải bạn già bẽn lẽn trở vô
Quang Minh bẽn lẽn trở vô
Bèn cõng cô bồ hớn hở trở ra
Quang Minh cô bạn trở ra
Gặp phải bạn già bẽn lẽn trở vô
THCừ
Thầy ui,
Thơ em từ xứ Mỹ tho
Bao nhiêu nước ngọt xin cho tặng người
Thầy ơi xin chớ đừng cười
Cam tươi em gởi cho đời thêm ngon
TH Cừ bẽn lẽn
Quang Minh đừng lấy đêm không ngủ (dù mai là cuối tuẩn, sức khoẻ là chên hết nghe)
Năm hết cười vui giải chút sầu
Mây ngọc khởi vần thơ tuyệt tác (lục bát)
Đường thi tìm thấy được bao câu
Lần nầy, tui đụng chạm nhiều người, chết rùi cô HTX(N)
Tật Hông Cừ
Đọc thơ của THCừ tui thấy mắc cười quá!
Bò bía đại hạ giá mua 1 tặng 1mại dzô!!!
Đêm về không ngủ làm thơ
Mơ con thỏ ngọc lơ thơ cung trời
Đừng lo đụng chạm nhiều người
Năm tàn tháng lụn cười vui giải sầu
Vầng mây lơ lửng qua đầu
Nhả vần lục bát đôi câu tuyệt vời
Ru hời thẳng giấc sáng mai
Khoẻ re đủ sức đi cày thấy vui
Hi hi hi
Thầy ơi,
Thơ em từ chốn Thiên Thần ( Los Angeles )
Giáng Sinh kính gửi mấy vần ngơ ngu
Chúc Thầy khoẻ mạnh vô ưu
Phước như đông hải văn thư tuôn trào
Tha Hương thơm đượm sắc màu
Vườn hoa rực rỡ đón chào muôn phương
QĐ
" Bẽn Lẽn " đọc , cười muốn chết luôn
Thầy già đang sống tuổi hồi xuân
Tâm hồn lãng mạn vui cung quảng
Lơi lã chị Hằng giởn với trăng
" Bẽn lẽn " vô tình rơi ánh mắt
Trần truồng bóng nguyệt đáy hồ trong
Khuôn vàng lồ lộ cười vui đón
Ngây ngất say sưa rộn cả lòng
Hi hi hi. ..,
QĐ
Tat Hay Cuời ơi,
Giận đổi làm chi cho khổ lòng
Đọc thơ bẽn lẽn cái lưng cong
Vô ra cõng mãi vầng dương rạng
Một đóa Hoa Không giữa bụi hồng
Tha Hương một ngày lộng gió
Phong linh treo hoài trước ngõ
Bỗng nhiên thốt tiếng kêu vang
Thông già bất chợt bàng hoàng
Buông ra những lời ngớ ngẩn
Mây trời nhè nhẹ...bâng khuâng ...
Mây trời nhè nhẹ ...
bâng khuâng ...
Bồng bềnh ....
lặng lẻ ...
mây trôi ...
Ôi!
Hi hi hi
Post a Comment