Saturday, March 31, 2018

ĐỐI THỦ.


__________________


    Hai Hùng SG


                          *
   Tiết trời bắt đầu bước sang tháng ba, cái tháng đỉnh điểm cho mùa nắng nóng, cái nắng cháy da trên khắp xóm làng ở miền nam khiến cho người già cảm thấy bức bối trong người, trẻ nhỏ thì la hét om sòm do nóng nực, còn đám "loi choi" học trò thì đâu có sá gì cái thời tiết khắc nghiệt này, vì bằng cách này cách khác cả đám xúm lại bày trò chơi này nọ khiến đứa nào cũng mê mẫn quên đi cái nóng hầm hập của ông mặt trời trên cao.

  Tôi với thằng Quý và con Vân đang mãi mê chuyền cành để hái những trái ổi chín trong vườn nhà bà Hai Mập, buổi trưa hôm ấy trời không có được một ngọn gió, không gian như đặc quáng lại, cái nóng bao trùm cả khu vườn khiến bà Hai và người nhà đều trốn hết vào trong nhà, họ bỏ thí khu vườn cây trái mặc cho đám "Quỷ nhỏ" chúng tôi muốn làm gì thì làm, thằng Quý vốn dân ở miệt vườn chánh cống, nên việc leo cây và chuyền cành đối với nó dễ như trở bàn tay, tội cho tôi và con Vân hai đứa là dân thị thành nên ít có dịp leo cây như thằng Quý, vì thế những trái ổi chín vàng đều bị thằng Quý hái một cách nhanh chóng, tôi và con Vân loay hoay mãi, vì vừa sợ trượt chân vừa sợ bà Hai Mập xuất hiện bất tử coi như "Lúa vàng" luôn cho cả đám, bởi vậy hai đứa tôi chỉ hái được một vài trái gần tầm với mà thôi.

  Cả ba đứa chúng tôi say sưa làm "Đạo chích", tôi thấy thằng Quý nó guộn mấy trái ổi vào cái lưng quần xà lỏn trong thật mắc cười, đang tưởng tượng chút xíu nữa thôi những trái ổi chín kia nằm gọn trong bụng mình, bổng tiếng nói của ai đó từ phía dưới đất nói vọng lên khiến tôi và con Vân vừa điếng hồn vừa cười thầm trong bụng bởi câu nói của người nọ, riêng con Vân ngoài hai yếu tố trên nó phải thẹn thùng khi nghe lời trách móc của ông ta dành cho thằng Quý:

 -Ai như thằng Quý phải không bây, cha chả hôm nay "Lộng giả thành chơn" rồi hả bây, bà Hai Mập biết được tụi bây "Đại náo" vườn ổi là bả la mấy đứa bây "Xanh xương" luôn đó nghe, đã vậy bây còn mặc quần (xà lỏn) nữa, may phước  cho bây có mình tao dưới đây, chứ gặp mấy đứa nhỏ trong xóm tụi nó nhìn thấy bây để "Lòng thòng" như (dậy) thì Tây nó cũng không dám dòm nữa đó nghe ông con ơi!, nè nè mơi mốt nhớ ăn mặc cho đành hoàng, ngày một lớn rồi phải giữ ý tứ một chút chứ.

  Thằng Quý nghe Ông già Tư "Lật tẩy" mình, nó vừa ngượng ngùng vừa đưa mắt nhìn về phía con Vân như thăm dò thái độ con nhỏ phản ứng ra sao, cũng may cho thằng Quý, con Vân nó làm ra vẻ "Tĩnh bơ sư cụ" sau khi nghe ông Tư quở thằng Quý, nên thằng Quý mạnh dạn trả lời ông Tư:

 -Chèn ơi ! Tưởng ai chứ nào dè ông Tư làm tui hết hồn, úi trời dưới quê mình mặc quần (dậy) không hà, mặc (dậy) nó mát ông Tư ơi.

 Ông Tư già nghe thằng Quý nói vậy, ông bèn rầy nó:

 -Cái thằng quỷ này, tao nói cốt ý là để tốt cho bây, đành là mặc quần xà lỏn cho nó mát khi mùa  Hè đến thì đúng rồi, nhưng bây làm ơn ở dưới đất giùm tao, bây leo cây mà... mà như (dậy) coi sao đặng, mấy đứa con gái xóm này nó thấy bây (dậy) nó chạy mất đất, rồi tụi nó xúm lại đồn đãi thì sau này bây ế (dợ) là cái chắc nghe chưa con.

 Tôi nghe ông Tư già nói cà rỡn với thằng Quý như vậy, tôi bật lên tiếng cười khanh khách khiến mặt mày thằng Quý đỏ bừng và xuội lơ một cách thảm hại, mà đâu phải riêng mình tôi cười,vì tôi thấy con Vân nó cũng cười e thẹn, dường như để khỏa lấp đi cái thế bí hiện tại đang gặp phải, thằng Quý nó lái câu chuyện sang hướng khác, nó vừa tuột xuống đất vừa nói:

 -Dạ con biết rồi ông Tư, mà sao hôm nay ông Tư rảnh rang dữ (dậy) ha, mọi lần giờ này con thấy ông " Quắc cần câu" rồi.

Ông Tư đưa tay che miệng ngáp dài một cái rồi trả lời:

 -Cha chả, bây cũng theo dõi và để ý tao dữ hung nghe, sáng giờ tao bận làm cho xong "cái bộng" để lấy nước vô đám ruộng, không có (dụ) đó thì chắc giờ này tao mần với anh Tám tía của thằng Nên cỡ hai xị rồi đó, mà bây hây thiệt nghe, lớn lẹ đi rồi mần thám tử có nhiều tiền lắm đó con.

 Thấy ông già Tư cũng vui tánh nên sau câu nói của ông, cả ba chúng tôi cảm thấy vui trong lòng, bao nhiêu sợ hãi khi bị bắt quả tang cái việc làm xấu xa này đã tan biến đi tự lúc nào, khi cả ba đứa chúng tôi trèo xuống đất thì ông già Tư ngoắc thằng Quý đi lại gần ông, hai người to nhỏ chuyện gì tôi và con Vân chẳng hề biết được, đôi lúc tôi thấy thằng Quý gật đầu khoái trá, trao đổi công việc xong ông già Tư hướng về tôi và con Vân ông nói:

 -Hai đứa (dìa) đi, để ông dẫn thằng Quý qua bên sông đốn Dừa nước phụ ông, có cần chuyện  gì thì chiều nay mấy đứa gặp lại.

 Hai đứa tôi chưa kịp phản ứng thì thằng Quý nó đi nhanh lại bên hai đứa tôi, nó lận trong lưng quần ra mấy trái ổi thơm phức đưa cho con Vân và tôi, nó hấp tấp nói:

 -Tao nhận lời phụ ông già Tư rồi, ông than công (diệc) nhiều quá chừng, mà thằng Lai con ổng cứ bỏ đi chơi riết nên không ai phụ, thôi hai đứa bây đi đi, chiều nay tao (dìa) mình gặp lại.

  Một chút bỡ ngỡ vì thằng Quý bấy lâu nay tôi thấy lúc nào nó cũng hay ganh tị với tôi trong mọi chuyện, kể cả chuyện không  bao giờ nó để cho tôi và con Vân cặp kè chơi riêng với nhau, nó cà nanh từng chút với tôi khi cuộc chơi nào có mặt tôi và con Vân, có hôm nọ tình cờ trong khi đi học về, tôi thấy nó to nhỏ với con Vân điều gì mà con nhỏ sượng trân hiện ra trên khuôn mặt, đến chừng hai đứa phát hiện ra tôi đang đến gần thì thằng Quý nó bối rối như "Gà mắc tóc", tôi bèn làm lơ đi thẳng một nước để cho hai đứa được tự nhiên, rồi vài hôm sau trong một lần tôi đến nhà con Vân mượn tập để chép bài, như  muốn chứng tỏ mình là người thật thà nên Vân nhà ta thú thật cho tôi biết :

 -Cái ông Quý mắc dịch mắc toi gì đâu á, bữa nọ tự nhiên ổng nói ổng thương tui, chèn ơi  ai cũng còn nhỏ xíu mà yêu thương cái giống gì, tui rầy ổng một chập ổng sợ quá dặn tui đừng cho ông biết đó.

  Tôi cắc cớ vặn lại con Vân: 

 - Ổng dặn Vân rồi (dậy) sao bữa nay nói cho tui nghe mần chi, chuyện của ổng kệ ổng đi, dính líu gì tui đâu Vân nói ra chi ổng biết ổng buồn tội nghiệp.

 Vân nở nụ cười thật hiền trồi đáp:

 -Nếu Vân không nói ra sau này ông biết ông cũng buồn (dậy), thà nói huỵch toẹt ra cho nhẹ lòng .

 Con Vân thốt ra những lời trên khiến cho tôi có cái cảm nhận lờ mờ hình như cô bé này có cảm tình với mình hơn thằng Quý, từ cảm nhận này khiến cho đầu óc tôi nó lâng lâng một  niềm vui khó tả, rồi tháng ngày trôi qua dần dà thằng Quý cũng nhận ra điều này, kể từ khi nó hiểu được chuyện như vậy thì tôi đã trở thành đối thủ của nó từ đây. Vậy mà hôm ấy chẳng những nó  "Hào hiệp" cho hai đứa tôi cùng nhau ra về mà còn tiếp tế cho hai đứa tôi thật nhiều ổi, trong bụng tôi nghĩ tại sao thằng quỷ này nó lại mở "lòng từ bi" bất ngờ cho đối thủ của mình vậy sao? Câu hỏi này cho đến gần bốn năm sau tôi mới được thằng Quý giải mã cho tôi biết mà tôi sẽ kể ở phần sau.

  Thằng Quý nó vốn là con của một gia đình nông dân chánh gốc, nhà nó cách khu vườn bà Hai Mập này chừng chục  con mương, nói thì nghe gần nhưng vì mấy dạo gần đây tình trạng người lạ hay len lỏi vào các khu vườn, nên bà con ái ngại  ai nấy lo rào giậu khoảnh đất mình lại, nếu thông thường thì băng qua băng lại đất nhà này nhà nọ thật nhanh chỉ cần bước qua cái cầu ván bắc ngang con mương là xong, từ khi rào giậu thì muốn thăm nhau bà con phải đi bằng đường đê, phải đi quanh co vòng vèo rất mất thời gian nên tình nghĩa xóm làng cũng ít gắn bó như trước, dần dà thì cảnh đèn nhà ai nấy sáng khiến người trong xóm ít thấu hiểu nhau hơn, khi học xong tiểu học ở quê thì tình trạng an ninh nơi đây không còn như xưa, thỉnh thoảng người của hai bên chiến tuyến đụng độ nổ súng vang rền, thấy tình hình không xong nên tía thằng Quý gửi nó lên xóm tôi để tá túc, ông anh thằng Quý là ông Bảy thợ Rèn trong xóm tôi là một người chất phát hiền lành, thằng Quý về ở chung với ông Bảy khiến cho xóm làng thêm vui, vì nó có cái miệng nói năng dẻo quẹo khiến ai cũng có cảm tình, Kể từ đó nó với tôi và con Vân thằng bạn thân trong xóm, rồi lâu lâu nó lại rủ rê tôi và con Vân về quê nó chơi để thăm lại vườn cây, thăm cảnh ruộng lúa đồng quê cò bay thẳng cánh...

                         ***
 Tình hình đất nước càng ngày càng rối ren, tin tức hàng ngày trên nhật trình chiến sự nổ ra khắp nơi khiến cho dân tình điêu linh thống khổ, tôi cùng mấy đứa bạn trong xóm phải xếp bút nghiên để lên đường làm bổn phận người trai thời loạn, lúc này thì tình bạn bộ ba của chúng tôi càng thắm thiết, chỉ có vài năm thôi mà nhỏ Vân nó trổ mã thành cô gái có vóc dáng thật dễ thương, tôi và thằng Quý cũng từ bỏ những cái quần "Xà lỏn" ngày xưa, rồi hai đứa cũng là đối thủ của nhau thật sự, tuy bề ngoài ba đứa chúng tôi là bạn bè thân thiết vô tư, nhưng trong hai đứa tôi như những cơn sóng ngầm, hết đợt sóng này xô đợt sóng kia nhằm giành nhau hôn vào bờ cát trắng trải dài vô tận, còn em Vân nàng ta đương nhiên là bãi cát trắng tinh khôi kia, nàng dửng dưng mặc cho những con sóng xô bờ để rồi khi thủy triều rút đi hai con sóng( Tôi và thằng Quý)  kia không còn cơ hội xô bờ lần nào nữa.
                       ***
  Một đêm Hè thôi theo đơn vị hành quân, đêm trăng thật sáng chúng tôi đóng quân trong rừng dừa bạt ngàn vùng đất Tam Quan, trời đêm vắng lặng gió biển rì rào thổi nhẹ, mùi biển lan tỏa trong khứu giác khiến tôi cảm thấy dễ chịu, tôi lần mò ra mép nước sát biển, nhìn những đợt sóng thi nhau vỗ bờ cát trắng lao xao khiến tôi nhớ thằng Quý và Con Vân da diếc, lúc này tự dưng thằng Kết bạn cùng đơn vị tôi nó cũng mò ra và đứng cạnh tôi, nó mang theo cái radio nhỏ tôi nghe loáng thoáng một cô ca sĩ nào đó đang trình bày ca khúc "Chuyện ba người" nó càng làm cho tôi nhớ quay quắt hai người bạn thời thơ ấu, chừng như cảm xúc dâng trào nhiều quá, tôi nói với thằng Kết:

 -Mầy làm ơn tắt cái radio đi thằng quỷ, đi hành quân mà mở radio lồng lộng hà, bộ muốn ăn đạn hả mậy.

 Thằng Kết bạn tôi thấy vô cớ tôi nỗi sùng với nó, nó tắt cái radio rồi rút lui có trật tự, lúc này tôi mới thấy mình thật vô lý khi đối xử với thằng Kết hơi quá đáng, may mà nó không giận tôi thật là điều đáng mừng.

 Sương đêm phủ kín mọi bề, chung quanh nơi tôi đóng quân một màn sương mờ đục, sau buổi hành quân tôi về căn cứ khi đi ngang nơi tạm giữ tù binh tôi nghe tiếng của ai như tiếng thằng Quý bạn tôi ngày nào đang vang lên từ dưới hầm, tôi ghé mắt vào rồi hỏi:  

-Dưới đây có ai tên Quý không, Quý ở ......

 Thằng Quý nó cũng nhận ra giọng nói của tôi, nó mừng rỡ kêu lên:

 -Thằng Thành phải không? Chèn ơi mầy ở đâu (dậy).

 Biết đích xác trong nhóm tù binh này có thằng Quý, cái thằng đối thủ trong tình yêu của tôi ngày nào mà bổng dưng nó hiện diện nơi này, một nơi nó không nên có mặt, sự việc này khiến lòng tôi đau quặn thắt, tuy hai đứa tôi ganh đua giành tình cảm của em Vân về mình, hai đứa tôi là đối thủ của nhau nhưng chúng tôi vẫn xem nhau là bạn, vậy mà hôm ấy tôi lại gặp lại "Đối thủ" của mình ngoài chiến tuyến, tôi cất tiếng kêu thằng Quý:

 -Mầy ra ngoài cửa hầm tao hỏi chút chuyện coi, tại sao ra nông nổi như vầy vậy thằng quỷ.

 Thằng Quý ló mặt ra sau hàng song sắt, tôi thấy nó đen đủi ốm nhom không còn cường tráng khỏe mạnh như ngày nào, tôi kêu nó chờ tôi một chút rồi tôi chạy u lên gặp vị sĩ quan chịu trách nhiệm về tù binh, tôi xin phép ông cho tôi được tiếp xúc và giúp đỡ cho thằng bạn thân đang "sa cơ thất thế", được sự đồng ý của ông tôi quay trở lại đem nước uống bông băng và một ít lương khô hành quân cho thằng Quý.

 Sau hồi lâu ôn lại chuyện xưa, thằng Quý mới hé lộ cho tôi biết, chính cái hôm ông Tư già kêu thằng Quý phụ đốn Dừa nước là cái hôm ông Tư móc nối để thằng Quý tham gia vô mật khu, nó làm nhiệm vụ giao liên gì đó, do phần đông dân quê nơi Quý ở họ theo phía bên kia nên ít nhiều thằng Quý nó có cảm tình với bên đó hơn, vậy là khi ông Tư già vận động nó nghe theo cái rụp, sau này khi tôi vào quân ngủ thì nó cũng vào bưng biền trực tiếp tham gia chiến đấu. 

 Vậy là thằng Quý thành đối thủ của tôi tự bao giờ mà tôi chẳng hay biết, nó ẩn mình thật tài, nếu không có dịp hội ngộ nơi vùng hỏa tuyến chắc tôi cũng chẳng bao giờ biết được đối thủ của mình lợi hại cỡ nào.

 Sau mấy mươi năm bặt tin, tôi nghe phong phanh thằng Quý và nàng Vân ngày xưa đã nên duyên tơ tóc, và họ đang tung tăng ở bên kia nửa vòng trái đất.

 Tôi mở lại bản nhạc chuyện ba người, vừa nghe vừa nhớ lại những ngày xưa thân ái, giá mà đừng có chiến tranh, đừng có hận thù, thì tôi đâu có ngồi ôn lại kỷ niệm vừa vui vừa đau buồn như thế.

 (Viết theo tâm sự của một người).
                   31.3.2018

6 comments:

Quang Minh said...

Lâu lắm mới được đọc truyện của Hai Hùng. Nghịch cảnh éo le trong cuộc chiến.
Cám ơn anh

Hai Hùng SG said...

Dạ tại vì bị "Tẩu hỏa nhập ma" phải ẩn vô "Tuyệt tình cốc" luyện công phu. Nay hồi phục công lực một phần nên xuống núi đây ạ. Xin cảm ơn Anh nhiều.

trường tôi said...

Anh Hai vô tuyệt tình cốc thì được chỉ sợ anh bị ma nữ chưn dài nhốt thì kẹt lắm đó kkk...
Một người quen

Quang Minh said...

Trong cốc nhền nhện giăng khắp tứ tung, coi chừng đó anh Hai, hay anh dùng nội độc của nhện luyện chưởng, công lực không những bình phục mà còn gia tăng, ma nữ nào Lạng quạnh gặp anh là tiêu cái đời
Kkk

Hai Hùng SG said...

Chèn ơi, nếu biết có cô Ma nữ chân dài ẩn trong Cốc thì anh đã hoãn lại việc hạ sơn rồi, tiếc thật thôi đành chớ biết sao bi giờ . 😁😁😆

Hai Hùng SG said...

Khà khà khà, có lý a ông Quang Minh . 😂😂😂