_____________
BBC | Nhã Ca
Nhà văn Nhã Ca
Sau trận Tết Mậu Thân, phía Mỹ và Việt Nam
Cộng hòa chiếm lại được một thành Huế tan hoang.
Bên cạnh việc dọn dẹp, tái thiết thành phố,
những hố chôn người tập thể dần dần được phát hiện.
Trong số những tin tức, tường thuật, phóng
sự, ghi chép được đăng tải ở miền Nam Việt Nam về ‘thảm sát ở Huế’ khi đó, bút
ký Giải Khăn Sô Cho Huế của
Nhã Ca đã gây choáng váng dư luận. Một phần của sách sau này được dựng thành
phim “Đất Khổ”, với Trịnh Công Sơn vào vai chính, người con nhạc sĩ Huế.
Tác giả cuốn sách nói bà đã có mặt tại cố
đô trong những ngày Tết Mậu Thân, tận mắt chứng kiến và trực tiếp nói chuyện với
các nhân chứng về cuộc giao tranh, về các cuộc bắt bớ, về những nấm mồ tập thể…
Cuốn sách bị cấm lưu hành tại Việt Nam sau
khi Sài Gòn sụp đổ. Tác giả cùng chồng bị bắt giam, nhà cửa tài sản bị tịch
thu. Là cây bút nữ duy nhất trong số cả trăm nhà văn nhà báo Saigon bị cầm tù,
14 tháng sau bà được phóng thích cùng 21 đồng nghiệp.
Nhân 50 năm trận chiến 1968, BBC phỏng vấn
nhà văn miền Nam, người đã trực tiếp sống và viết với Huế Tết Mậu Thân.
Tác giả Nhã Ca: Là kẻ sống sót sau tàn sát thời chiến và tù đày hậu
chiến, tôi luôn tin vào tương lai của Huế, tương lai Việt Nam.
Tôi tin vào tình yêu, tình người, tình gia đình, và tin
là người Việt mình từng biết thế nào là ăn ở tử tế. Như Quốc Văn Giáo Khoa Thư
đã dạy, tôi tin dân tộc mình cũng là một gia tộc. Anh em, con cháu một nhà có
thể bất hòa hoặc tranh chấp, nhưng rồi sau cùng, tất cả cũng vẫn phải về đứng
bên nhau trước bàn thờ chung trong ngày giỗ gia tiên.
Tại Huế cũng như tại Việt Nam, từ bao năm qua, mọi hình
thức tập họp của dân chúng, dù chỉ tại đền chùa để tưởng niệm cầu siêu cho những
hồn oan trong cuộc chiến, vẫn tiếp tục bị ngăn chặn và trấn áp thô bạo.
Với chính quyền trong nước, trận chiến Tết Mậu Thân đến
nay vẫn chỉ là thứ đại lễ mừng chiến thắng. Năm mươi năm rồi vẫn vậy. Nhưng dù
bao lâu đi nữa, vết thương vẫn sẽ đến lúc buộc phải mở ra chữa trị.
Một thế hệ hiểu biết hơn, khôn ngoan hơn, sẽ biết cách
thu xếp gánh nặng ông cha họ bỏ lại. Niềm tin ở một Việt Nam tương lai và một
Huế tương lai cho tôi hy vọng ấy.
BBC: Là người có mặt tại
Huế trong thời gian xảy ra cuộc tấn công Tết Mậu Thân, lúc nào là thời điểm bà
nhận ra lực lượng cộng sản đã vào chiếm thành phố?
Nhã Ca: Cuộc tấn công
bắt đầu lúc nửa đêm về sáng ngày mồng Một Tết. Với người dân tại miền Nam như
tôi, đó là một đêm hưu chiến vốn vẫn được các phe tôn trọng nhiều năm trước.
Riêng Tết Mậu Thân, còn có tin phía Hà Nội và Mặt Trận
Miền Nam xác nhận không chỉ hưu chiến ba ngày Tết như mọi năm, mà sẽ ngưng bắn
luôn bảy ngày để đồng bào an tâm mừng Tết dân tộc.
Đêm Tết năm ấy pháo nổ ran khắp nơi. Tiếng súng thoạt đầu
có thể lẫn vào tiếng pháo. Nhưng với gia đình tôi thì không thể lẫn được, vì
súng nổ ngay trong vườn nhà, nghe buốt tai, buốt óc. Một người em bảo đó là tiếng
súng AK, bọn họ đầy vườn.
Ngay sáng đầu năm, khi chạy ngoài đường, tôi thấy những
người lính miền Bắc mặc quân phục mang súng AK hoặc ống thép gắn đạn gọi là
B40. Thời đó, quân chính quy miền Bắc xâm nhập đã được trang bị hai loại vũ khí
Liên Xô tối tân này, trong khi quân đội VNCH chưa có loại tương đương.
Nghe AK tróc tróc, nghe B40 ình ình rồi nhìn xe tăng
phía VNCH và Mỹ bị bắn ở An Cựu, tôi được biết lực lượng cộng sản đã vào chiếm
thành phố.
BBC: Bà đã trực tiếp
nhìn thấy hoặc gặp gỡ những cảnh, những người như thế nào, đã chứng kiến chuyện
gì trong những ngày đó?
Nhã Ca: Ngay khi phải
ra khỏi nhà, tôi thấy bên đường đầy xác người. Trong số người gục chết, có những
bà mẹ mang áo dài, những cô gái mang áo mầu ngày Tết, có cả từng khúc chân tay
người vương vãi.
Cùng đoàn người chạy giữa lằn đạn, tôi từng thấy chính
mình ngộp ngụa trong máu khi bị xô đè bởi xác người vừa bị bắn đổ xuống, có lần
không phải người, mà là một con chó không biết từ đâu tới. Xin lỗi lỡ lời là bị
xô, bị đè. Lẽ ra, phải nói là được che phủ, che chắn, vì sau cùng tôi thấy mình
sống sót.
Trong cảnh bom đạn chớp lóa, tôi thấy Cung An Định của
bà Hoàng Thái Hậu bốc cháy, thấy Bà Từ Cung mẹ Vua Bảo Đại mặc áo gấm đeo trên
lưng một người không biết nam hay nữ. Từ cầu thang cung điện ngộp khói lửa lao
xuống, đoàn người theo phò bà Thái Hậu luôn miệng hô “Ngài Ngự, Ngài Ngự”, đạp
cả lên đầu đám dân đang núp đạn để chạy.
Tuy là Phật tử nhưng từ chiều tối mùng Một Tết, nơi đầu
tiên chúng tôi tới được lại là một nhà thờ Thiên Chúa. Đó là khu Dòng Chúa Cứu
Thế nổi tiếng ở Huế.
Nhà thờ liên tiếp bị tràn ngập bởi cả người sống lẫn
người chết. Không biết cơ man nào là người. Trong nhà giảng, ngay trên bệ thờ
cao, bên chân tượng Chúa Cứu Thế, người lớn con nít nằm ngồi chen chúc. Khu nhà
ngang đầy người bị thương và xác chết.
Từ mọi xó xỉnh trong nhà thờ tới hang đá ngoài sân, đủ
thứ chuyện xẩy ra, lẫn lộn. Mọi lằn ranh hầu như bị xóa nhòa. Sự chết, sự sống
không ngừng bị chấn động, biến hiện. Có bà mẹ ôm chặt bọc tã giấu xác con thơ
đã bốc mùi. Có bà mẹ trở dạ và em bé sơ sinh chào đời.
Đó là cả một thế giới thu nhỏ bị dìm vào cuộc chiến.
Không chỉ gia đình tôi, đồng bào tôi mà cả những người da trắng, tiêu biểu là
hai người Pháp, một nam một nữ cầm cờ trắng ghi chữ “Báo Chí”, cũng đã bị đưa đẩy
tới đây.
Đó là sơ lược cảnh tượng ba ngày Tết Mậu Thân tại nhà
thờ Dòng Chúa Cứu Thế mà tôi đã chứng kiến, đã viết trong sách và dựng lại
trong phim.
BBC: Bà nhắc tới hai
nhà báo Pháp. Tâm trạng của bà khi thấy họ và trong suốt thời gian có giao
tranh tại Huế ra sao? Bà cũng nói đã trực tiếp nhìn thấy binh sĩ Cộng sản. Bà
có suy nghĩ, tiếp xúc, và đã viết về họ?
Nhã Ca: Khi hai nhà
báo Pháp cầm cờ trắng vào nhà thờ, tôi nghe Cha quản nhiệm nhà thờ nói chuyện với
họ bằng tiếng Pháp nhưng tự mình thì không tiếp xúc mà chỉ nhìn.
Nhà báo nữ nhỏ thó, dù mặt mũi thất thần, đã nhanh
chóng cầm lại máy ảnh hành nghề. Cô chụp người bị thương, em bé nhay vú mẹ cạn
sữa, chụp sản phụ, hài nhi. Ống kính có đưa về phía tôi cùng nụ cười làm thân
nhưng đã bị cản lại.
Hình như chính hình ảnh cô lúc ấy nhắc tôi nhớ mình là
người cầm bút. Không có ống kính máy ảnh như cô, nhưng vẫn có thể ghi những
hình ảnh tức thì bằng tai, bằng mắt để sẽ viết. Dù sao, việc viết sách, làm
phim là một tiến trình dài.
Sau trận chiến 26 ngày tại Huế, sống sót trở về Sài
Gòn, tôi biết tên cô phóng viên người Pháp là Catherine Leroy, từng bị cộng sản
bắt giữ tại Huế trong Tết Mậu Thân nhưng thoát nạn. Tấm hình cô chụp hai chàng
lính miền Bắc sau đó xuất hiện trên bìa báo Life với tựa đề “Một Ngày Đáng Nhớ.
Kẻ thù để cho tôi chụp hình.”
Kẻ thù ư? Không. Không phải vậy. Hai chàng lính trẻ
trong hình và những bộ đội miền Bắc khác, với cô cũng như với những người dân
miền Nam như tôi không hề là kẻ thù của nhau. Giữa binh sĩ hai miền cũng vậy.
Nơi họ bị đẩy đến, thay vì để giết và bị giết, lẽ ra phải là để được quen biết,
để yêu và được yêu.
Chuyện Huế Tết Mậu Thân đầu tiên tôi đã viết và in là
“Tình Ca Trong Lửa Đỏ”. Đó là chuyện tình yêu giữa chàng lính trẻ miền Bắc dễ
thương với một cô gái Huế.
Để biết nhân vật chàng lính Bắc ra sao trước khi bị đẩy
vào “chiến trường B”, ngay trong năm 1968, tôi đã có dịp trực tiếp thăm hỏi một
số chiến binh miền Bắc trong cuộc tổng tấn công, những người đã rời bỏ cộng sản
và đang sống tại hải ngoại mà tôi có gặp lại sau này.
Sau đó tôi còn quay lại Huế nhiều lần, đứng với những
hình ảnh được khai quật từ các hầm chôn người, dự các đám tang tập thể, cúng giỗ
và có thêm 8 truyện ngắn viết cho Huế đổ nát, đau thương.
Riêng “Giải Khăn Sô Cho Huế”, một bút ký chạy loạn, kể
những chuyện tai nghe mắt thấy, có sao viết vậy.
BBC: Cuốn “Giải Khăn
Sô Cho Huế”, như bà nói là viết chuyện tai nghe mắt thấy khi chạy loạn. Vậy các
thông tin nêu trong đó, như các tên tuổi, địa danh, con số… có độ chính xác,
xác thực đến đâu? Đã từng có ai được nhắc tới trong cuốn sách lên tiếng phản
bác một phần hay toàn bộ nội dung hay không? Nếu có, thì những phản bác đó là
gì, và bà đã tiếp nhận, phản hồi ra sao?
Nhã Ca: Đây chỉ là
bút ký, không phải sách nghiên cứu văn chương hay lịch sử, không có loại thông
tin sử địa hay con số để đo độ chính xác. Chuyện tai nghe mắt thấy xác thực đến
đâu là tùy phán đoán của người đọc hoặc sự đánh giá của các nhà phê bình,
nghiên cứu.
Khi cùng các bạn văn nghệ sĩ Sài Gòn đi tù, có lần được
công an cộng sản áp tải vào “Nhà Triển Lãm Tội Ác Mỹ Ngụy”, đối diện với sách vở
miền Nam bị đóng đinh trưng bầy, trong đó có cuốn Giải Khăn Sô Cho Huế được
treo cao, chúng tôi đã đứng yên, nhìn thẳng, lặng lẽ chào tác phẩm của mình và
bạn hữu.
Sách đã có đó, nhìn nhận nó như thế nào không còn là phần
của người viết. Xin lãnh nhận mọi phần số thử thách. Cám ơn và lặng lẽ là đủ.
BBC: Theo bà, người Việt
Nam học được gì khi đối diện với các vấn đề lịch sử có ít nhất ba bên, trong đó
mỗi bên nói một cách?
Nhã Ca: Chắc sẽ học
được điều hay, chọn được cái tốt nhất. Trước mọi vấn đề, nếu được tiếp cận và
chọn lựa giữa những thông tin đa chiều -“ít nhất ba bên, mỗi bên nói một cách”
– thì đó là cơ hội tốt để nhận thức, chọn lựa.
Nhìn lại Việt Nam và các nước cùng cảnh ngộ một thời, sẽ
thấy “Ba mươi năm nội chiến từng ngày” chỉ là một cuộc chiến oan nghiệt. Không
cần có. Không đáng có. Càng không đáng kéo dài. Vậy mà ngay cả khi bom đạn đã
im tiếng, đủ loại vết thương có thật từ cuộc chiến vẫn tiếp tục không được mở
ra để chữa trị.
Trong lịch sử Hoa Kỳ, hai năm trước khi Nội Chiến Nam Bắc
Mỹ kết thúc, Tổng Thống Abraham Lincoln đã chỉ định “ngày tủi nhục quốc gia”
cho nước Mỹ, ngày 30/3/1863. Trong ngày đó ông kêu gọi cả nước cùng nhận chung
“tội lỗi dân tộc của chúng ta”, cùng nhau xưng tội, cầu nguyện sự khoan dung,
tha thứ.
Nội Chiến Hoa Kỳ chấm dứt vào tháng 4/1865. Tất cả tướng
tá binh sĩ phe bại trận được giữ tài sản riêng, kể cả súng cá nhân, khi trở về
quê quán làm ăn. Lá cờ, tượng đài và nghĩa trang miền Nam bại trận được tôn trọng.
Không thấy có người tù đày hay vượt biển. Nước Mỹ mau chóng hàn gắn vết thương,
và vững mạnh.
Tháng Tư 1865 của nước Mỹ cách tháng Tư 1975 của Việt
Nam 110 năm.
Nước Mỹ đã bắt đầu hàn gắn vết thương ngay sau cuộc chiến.
Còn ở Việt Nam, chúng ta đã chờ thêm 43 năm mà vẫn chưa thấy sự hòa giải thực sự.
Đó là sự khác biệt dễ thấy.
Lịch sử nhân loại cho thấy mọi cuộc chiến đều yên nghỉ
khi được nhìn nhận đúng vị trí của nó, và cuộc sống tiếp tục. Tôi tin sự khôn
ngoan của nhân loại. Tôi tin dân tộc tôi từng biết thế nào là truyền thống, là
văn hóa, lịch sử. Và tôi luôn vững tin rồi sẽ có một bó nhang chung, một bàn thờ
chung, một ngày giỗ chung.
Nhà văn Nhã Ca tên thật là Trần Thị Thu
Vân, sinh năm 1939 tại Huế. Hiện sống tại Hoa Kỳ, bà là nhà văn miền Nam đã viết
hơn 40 cuốn sách về Cuộc chiến Việt Nam. Cuộc phỏng vấn được thực hiện trong
tháng 2/2018, nhân 50 năm trận Tết Mậu Thân.
BBC | Nhã Ca
Nguồn: BBC Tiếng
Việt
No comments:
Post a Comment