TRẦN MỘNG TÚ
Gửi chị Nga
Sau đám tang, họ hàng bạn bè ở
xa, ở gần, đã từ giã ra về hết. Người đàn bà bắt đầu thu dọn lại căn nhà mình.
Ngôi nhà bây giờ chỉ còn lại một người. Chị không biết mình sẽ ở lại trong ngôi
nhà này, hay chị sẽ dọn về với con.
Chị bắt đầu dọn dẹp từ mấy
gian bên ngoài. Từ cái ghế vải dài nằm coi truyền hình của anh, chắc là phải gọi
con đem đi giặt; những cái áo khoác treo trên mắc ở tủ ngoài, chị tháo xuống, xếp
vào thùng; mấy cái nón mùa đông, mấy cái nón mùa hè, chị cũng xếp luôn vào. Cứ
mỗi một thứ xếp vào thùng chị lại tần ngần ngắm nghía, cầm lên, bỏ xuống. Không
biết nên giữ hay nên đem cho, vì cái nào cũng mang một kỷ niệm. Cái mũ nỉ ấm áp
này mua ở đâu, trong chuyến đi nào; cái nón mùa hè này, chị nhớ là của con gái
cho bố trong ngày Father’s Day.
Trên cái bàn ăn trong bếp, một
cái khay nhựa mầu trắng, đựng gần hai mươi chai thuốc của anh, chị cầm lên đọc
tên từng chai thuốc. Chị đã thuộc lòng từng loại thuốc trong chai; thuốc giảm
đau, thuốc mất ngủ, thuốc chống ói, thuốc trụ sinh,v.v. Chị cho tất cả mấy
cái chai vào cái túi nhỏ, cột chặt lại, vứt cái túi vào thùng rác ngoài sân.
Cái khay bây giờ trống rỗng. Chị hình dung ra hình ảnh khi anh qua đời, người
ta đến mang anh ra khỏi giường, chiếc giường trống, một màu chăn gối trắng
toát. Người ta cất anh vào một cái ngăn thật lạnh.
Chị vào nhà xe, những đôi giầy
cũ mới, những đôi giầy anh dùng chạy trên sân đánh tennis, giầy đi bộ, giầy du
lịch, giầy khiêu vũ. Những đôi giầy đã mang anh vào đám tiệc, đi gặp gỡ bạn bè,
lang thang trên những con đường, loanh quanh ở công viên, lên thuyền, xuống bến,
đi qua những thành phố rất lạ, những quốc gia rất xa. Nhưng bây giờ anh đi về một
nơi lạ nhất, xa nhất, anh lại không cần đến bất cứ đôi giầy nào. Chị xếp những
đôi giầy của anh vào một chiếc thùng giấy, để vào một góc nhà xe. Chúng sẽ được
mang đem đi cho và người xa lạ nào đó, sẽ xỏ chân vào, tiếp tục đi trên một đoạn
đường ngoài kia. Họ có đi cho đến khi đôi giầy rách, cũ? Hay những đôi giầy đó
lại được chuyển sang những bàn chân mới?
Chàng đi để lại
đôi giầy
Ngón chân em
nhớ những ngày có nhau (1)
Chị ra vườn, vườn trước vườn
sau, những cây hoa lan đất đủ mầu đang đua nhau nở tung trong chậu; hoa hồng,
hoa dâm bụt cũng rực rỡ không kém, chị bùi ngùi nghĩ đến công lao của anh chăm
sóc cây cỏ lá hoa. Những ống nước trong vườn cũng do anh đặt, sợi giây điện
chung quanh tượng Đức Mẹ cũng anh giăng. Các con có lưu ý là bố phải cẩn thận,
kẻo gây hỏa hoạn đấy, Nhưng anh đời nào nghe chúng. Mấy năm rồi, bóng đèn vẫn
chớp, vẫn sáng, có sao đâu. Chị se lòng nghĩ, nếu một người khác dọn vào nhà
này, họ có làm lại ngôi vườn không? Những cây hoa có bị dời chỗ, những bóng đèn
sẽ tháo xuống, và tượng Đức Mẹ nữa, người chủ mới có cùng một tôn giáo như anh
chị không?
Cuối cùng, chị quay vào buồng
của anh. Căn buồng mấy năm nay là một thế giới của riêng anh. Thỉnh thoảng chị
ngó vào, kêu ầm lên: Sao mà bừa thế này!
Chị đến bàn viết. Cái máy vi
tính đã đóng lại để cho người con trai lớn đến mang đi; một ít giấy linh tinh
trên mặt cái bàn nhỏ, chị nhìn qua, thấy không có gì quan trọng, chị thu xuống
cái sọt giấy bên dưới. Chị coi như là xong, những thư từ trên máy vi tính đã có
con trai lo hộ, chị không thắc mắc.
Bây giờ chị cần thu dọn quần
áo của anh đem cho. Chị bối rối vì không biết nên bắt đầu từ ngăn kéo nào, từ
góc tủ nào.
Quần dầy, áo mỏng, áo còn mới,
hay quần đã cũ. Cái treo, cái gấp, cái vắt trên ghế, cái rơi cạnh giường. Hơn một
tháng nay anh ở bệnh viện, anh vào hospice, chị đâu có thời giờ để
ý đến căn buồng.
Quần áo là vật dụng thân quen
nhất cho thân thể, chúng đã ôm ấp anh, mang hơi hướm anh, chúng là những người
bạn thân thiết của anh, quần áo này gần gũi với anh cho đến hôm anh mất. Chị úp
mặt vào chiếc áo sơ mi vắt trên thành ghế tưởng như chị đang gục đầu trên vai
anh.
Một cơn gió nhẹ thổi vào
phòng qua cửa sổ xoa xoa mái tóc chị, nước mắt chị ứa ra.
Bất giác chị nhớ đến bài thơ
của Cao Bá Quát khóc vợ:
Từ ngày anh ra đi
Giường không đêm đêm giữ
Trăng biển soi
lòng nhớ
Vào giấc mộng
cô đơn
Gió sông thổi cơn
lạnh
Vào khoảng trời hoàng hôn
Chiếc gương
nhỏ em cất
Trong hành lý người xa
Áo lạnh em vẫn
giữ
Trong phòng của hai ta
Giữ vật tự an ủi
Làm sao mà quên nhau (2)
Chị tháo xuống từng chiếc áo,
chiếc quần. Gấp lại như gấp chính hồn mình, chị xếp từng xấp để lên giường anh.
Chị đứng nhìn những xấp vải vô tri đó mà như nhìn những mảnh hồn mình. Chị ngồi
lặng đi trong buồng anh không biết bao lâu.
Ngoài kia, mặt trời đang xuống.
Bỗng chị nghe một tiếng reo,
hai tiếng reo. Tiếng reo của chiếc cell-phone. Chị nhìn quanh,
không phải phôn của chị, chị biết phôn của chị đang để ở buồng ngủ của chị,
phía bên kia nhà. Chị hấp tấp đến bàn viết, kéo từng ngăn kéo, chị tìm thấy cái
phôn của anh đang rung, chị cầm lên:
-A lô, A lô!
Không có tiếng trả lời.
Chị luống cuống bấm lung tung
tìm xem ai vừa gọi. Không có ai gọi cả, con số cuối cùng trong máy là của con
gái chị gọi cho bố từ tuần trước, khi anh còn tỉnh.
Cái phôn im lặng, tắt ngấm, lạnh
ngắt trong tay chị.
Bất giác chị nấc lên: “Anh
ơi!”
Ngoài kia, mặt trời đã tắt.
Trần Mộng Tú
No comments:
Post a Comment