_______________
CHÂN DIỆN MỤC
Không biết trí óc người
Tầu nghĩ nhũng gì mà họ lưu truyền toàn những chuyện vô lý, khó tin, ngớ ngẩn...
thật đúng là... "ngu lấu "!
Người Tây cũng lưu truyền chuyện...
ngớ ngẩn... nhưng đáng tin một ... tí ti ông cụ! Như đứng trên đỉnh núi, lấy
cái kính lúp vĩ đại, thu sức nóng mặt trời đốt cháy hàng trăm thuyền địch! Tôi
hồi nhỏ đã lấy kính lúp đốt cháy mấy tờ giấy! để chơi... để chơi thôi! Nhưng
anh Ba Tầu thì kể dài dài nhiều chuyện tụi nhỏ tin sái cổ!
Người ta tin trái đào Tiên ngàn năm mới
ra trái! Bà Tây Vương Mẫu hội Bàn Đào cho ăn trái này thì... mọi người đều trường
sinh bất tử (!) Ông Bành Tổ sau này chắc ăn vài miếng nên chỉ sống được
800 tuổi!
Chuyện Kinh Kha lưu truyền tưng tửng
trong giới trí thức mà nhiều văn thi sĩ khoái trá mới là ngộ đời cho chứ! Kinh
Kha được Thái Tử Yên biệt nhãn, đãi tiệc rất là hoành tráng. Kinh Kha khen người
hầu có bàn tay đẹp! Kinh Kha về nhà, thái tử chặt tay người đẹp sai đem tới tặng!!!
Trời đất ơi! Thật là quá tặng không tiền khoáng hậu trong lịch sử loài người!
Cái món quà ly kỳ này chỉ người Tầu mới nghĩ ra nổi!!! Sau này Kinh Kha sang Tần,
bị hại. Cao Tiệm Ly muốn trả thù cho bạn. Nghe vua Tần thích nghe sáo trúc. Tiệm
Ly học ba năm thành tài, được vua Tần vời tới. Ly tự chọc mù mắt, đổ chì vào ống
sáo... rồi vung sáo đánh vua Tần! Không thành!. Có một thi sĩ viết : Nguời Mù Dạo
Trúc ca tụng Tiệm Ly!
Tôi đã viết là xưa người Tầu chưa có Tiêu có Sáo đâu! Đàn
Trúc không phải bằng trúc đâu mà người ta lấy thanh Trúc gõ vào phiến đá như
Tương Như gõ vào phiến đá để gọi Trác Văn Quân ra Điếm Canh đầu làng (Cầm phiến
nguyệt phỏng tầm Tư Mã). Một người mù cầm khúc tre ngắn có đổ chì ở trong để
hành thích một Bạo Chúa thì... chỉ có người Tầu tưởng tượng ra nổi!
Chuyện Yêu Ly trả thù Khánh Kỵ cũng khá lâm ly! Yêu Ly hại
chết cha mẹ, tự chặt một tay, giết vợ con... để được gần Khánh Kỵ! Thật
là tưỡng tượng quá đà... hư cấu quá mức! Thù ngút ngàn thì phải lấy máu mãn địa
để trả. Thật là quá khích và tàn nhẫn... táng tận lương tâm!!!
Chuyện đi trắng về đen cho ta thấy
ngu, cái ít kiến thức của người Tầu. Dương Chu lúc đi mặc áo trắng, lúc về mặc
áo đen, bị chó nhà chạy ra sủa, Dương Chu cầm gậy đánh chó ngu. Người anh bảo :
Giả sử con chó nhà ta lúc đi lông trắng, lúc về lông đen, em có sua đuổi chó lạ
đi không? Lại một điều ngu nữa của anh Tầu! Con chó là con vật có mũi thính nhất
trên đời! Mà nó thính từ thượng cổ chứ không phải do người ta dạy cho đâu! Con
chó ngửi từ xa và phân biệt người quen kẻ lạ đấy ông Ba Tầu ạ!
Quý vị ơi Người Tầu xưa chơi hòn đá!
chứ nào đã biết chơi ngọc! Anh Ba Tầu nói : thời Liệt Quốc đã có họ Hoà biết đẽo
đá lấy ngọc thật là láo toét!!! Ôi! Thời Tưởng Giới Thạch người Tầu mới
mò tới Tân Cương và đẽo đá ở Hoà Diền (Hotan) bán rất đắt! Nổi tiếng quá trời (ngọc
của bộ tộc Hoà). Mấy ông văn sĩ bèn tưởng tượng thời Liệt quốc họ Hoà dâng ngọc
cho vua, bị chặt chân vì cho là ngọc giả. Anh ta thà chết không chịu bỏ nghề!
Ông Ba Tầu còn tưởng tượng ra ngọc
phát sáng!!! Ôi mấy ông! Đêm khuya không trăng, đèn tắt thì đồng, thiếc,
kim cương... cũng như cục đất mà thôi!!!
Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi
Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi
Bài thơ của thi sĩ đời Đường là sau này người ta mạo tác
đấy! Sau này người ta học nấu thuỷ tinh từ người Âu! Đêm khuya đãi tiệc... (dĩ
nhiên có thắp đèn) người ta uống rượu nho trong ly thuỷ tinh lóng lánh (người
ta gọi là Pha Lê)... thì tuyệt vời cảm súc!
Đến chuyện Tấn Huệ Đế thì người ta
không biết vua ngu hay văn sĩ đờii sau ngu! Vua chạy loạn, đêm nghe tiếng ếch
kêu, vua hỏi : : Thế nó kêu việc công hay việc tư?. Độc giả đọc chuyện
này thì thấy... mình chưa ngu bằng Tấn Huệ Đế!!!
Cung A Phòng của Tần Thuỷ Hoàng xây bằng
vật liệu gì mà đốt... cháy ba tháng chưa dứt. Quý vị muốn biết thì làm "Thí Nghiệm" thử coi!!! Cung xây bằng gạch, đá, tranh, tre,
thuỷ tinh, gỗ, ni lông... chẳng có vật liệu gì mà cháy ba tháng chưa dứt!!!
Đến cái tài lạ của ông Thạch Đạt Khai...
thì ta phải phục cái tài ngu của ông văn sĩ!!! Thạch Đạt Khai l2 người của
Hồng Tú Toàn, Thái Bình Thiên Quốc.Khi Thiên Quốc bị diệt, Đạt Khai một mình một
ngựa chạy vàođất Thục. Con tuấn mã phi như bay, nhanh hơn gió... Nhưng ông Tướng
không cầm cương mà... đứng trên lưng ngựa... lấy giấy bút ra... thảothư!!! Ôi!
Chỉ có những người trí óc... bất thường mới viết ra những trang sử Dị Thường
như thế!!!
No comments:
Post a Comment