Chương 5
Châu hơi ngạc nhiên khi thấy vợ bỏ không xem chương trình thường lệ để ngồi trong phòng nhìn mình sửa soạn quần áo trước khi đi xa.
" Anh đi mấy ngày?
Bỏ mấy đôi vớ vào trong va ly Châu trả lời nhát gừng.
" Không biết... Hãng không có nói. Chừng nào xong công việc thời về...
" Anh đi mấy ngày?
Bỏ mấy đôi vớ vào trong va ly Châu trả lời nhát gừng.
" Không biết... Hãng không có nói. Chừng nào xong công việc thời về...
" Chừng nào thời anh xong công việc?
Châu cau mày.
" Anh đâu có biết được...
" Sao lúc này anh đi hoài hà?
" Lúc này công việc nhiều lắm...
" Bộ anh có bồ hả?
Câu hỏi của Hạnh làm cho Châu hơi giật mình. Liếc nhanh vợ anh an tâm khi thấy Hạnh đang nhìn ra cửa sổ.
" Ai nói với em anh có bồ. Ma nào thèm anh?
Châu cười đùa. Tuy nhiên Hạnh không cười. Nhìn chồng đăm đăm như để bắt mạch nàng nghiêm giọng.
" Có bồ anh cứ nói thiệt đi. Em không ghen đâu...
Châu cười lắc đầu. Dĩ nhiên là anh không tin vào lời nói của vợ.
" Em không tin anh. Em có cảm giác là anh có điều gì giấu em... "
Châu im lặng. Anh hiểu im lặng là vàng. Anh không muốn cải vả với Hạnh vì biết có nói, có cải, có giải thích cũng bằng thừa. Hạnh là mẫu người càng giải thích càng gây thêm nghi ngờ. Càng tranh luận càng thêm lớn chuyện. Một người đàn bà như Hạnh mà nói ngang thời cả thế giới cải cũng không lại. Nàng không chấp nhận ý kiến hay giải thích của người khác. Nàng đặt những câu hỏi hay nêu ra ý kiến khiến cho anh nhiều khi tức hộc máu mồm mà phải im lặng không dám nói. Tuy nhiên hôm nay sự im lặng của Châu không còn hiệu quả nữa.
" Sao anh không nói gì hết vậy. Đúng là anh có bồ thiệt rồi nên anh mới im lặng. Người ta nói im lặng là nhìn nhận...
Châu cười hực. Hạnh bồi thêm.
" Bồ anh ở đâu? Tên gì? Đẹp hay xấu? Anh quen với cô ta lâu chưa?...
Châu thở dài đứng lên. Hạnh bắt đầu lớn tiếng.
" Anh đi đâu vậy? Bộ anh khinh tôi hay sao mà anh không thèm nói chuyện... Bây giờ tôi già tôi xấu nên anh đâu thèm tôi nữa..."
Châu liếc nhanh vợ xong làm bộ cắm cúi soạn quần áo. Hạnh nói trong nước mắt.
" Anh đi việc của hãnh hay là anh kiếm chuyện đi thăm bồ của anh...
Châu chưa kịp lên tiếng Hạnh tiếp liền.
" Tôi sẽ đi theo anh để xem mặt bồ của anh như thế nào?
" Em muốn đi thời cứ việc đi. Em có vé máy bay không mà đòi đi...
Hạnh xụ mặt ngồi làm thinh giây lát mới tiếp tục nói.
" Anh Châu... Anh nói thiệt đi... Anh nói thiệt với tôi đi... Anh có bồ phải không? Anh đừng giấu tôi...
Châu im lặng. Hạnh bước tới đứng trước mặt chồng.
" Tôi không ngờ hai mươi mấy năm tình nghĩa vợ chồng mà bây giờ anh lại đối xử như vậy. Tôi sẽ nói cho con Ngọc biết...
Châu cau mày khi nghe câu hăm dọa của vợ. Nàng đã đánh đúng vào yếu điểm của anh. Nàng biết Ngọc là đứa con duy nhất của hai vợ chồng rất được Châu thương yêu và cưng chiều.
" Anh đã nói với em là anh không có bồ, không có quen biết với ai. Anh đi vì công chuyện của hãng. Họ bảo anh đi đâu thời anh đi đó...
Quay nhìn ra cửa sổ để không cho chồng thấy Hạnh cười thỏa mãn. Nàng đem đứa con gái ra dọa nạt và nàng đã thành công.
" Em tạm thời tin anh. Nếu em biết được anh có bồ thời lúc đó em sẽ làm cho anh điêu đứng...
Châu cố giấu tiếng thở dài. Nghe tiếng còi xe tắc xi anh nói.
" Anh phải đi...
Hạnh để yên cho chồng hôn lên trán. Nhìn theo bóng chồng nàng lẩm bẩm điều gì.
Khanh nghe điện thoại của mình reo khi vừa ra khỏi cửa của Home Depot. Nhìn số điện thoại nàng biết ai là người gọi mình.
" Hi anh...
Khanh chào với giọng tươi vui. Giọng nói của Châu chậm rãi và ấm dịu.
" Khanh đang làm gì?
" Dạ Khanh đi mua cây về trồng. Khanh đang có một tuần vacation...
" Vậy hả. Khanh có muốn gặp anh?
" Muốn. Anh đang ở đâu?
" Anh đang ở phi trường New Orleans... Anh sẽ mướn xe đi Baton Rouge...
Nhìn đồng hồ đeo tay chỉ 1 giờ trưa Khanh nói nhanh.
" Khanh sẽ gặp anh khoảng 7 giờ tối. Anh chờ Khanh đi ăn tối nha...
Châu cười trong điện thoại.
" Anh lấy phòng ở Marriott. Khanh lái xe cẩn thận... "
Về tới nhà mang mấy chậu kiểng vào trong nhà xe xong Khanh hối hả bỏ quần áo và các thứ lặt vặt vào trong chiếc va ly lớn. Mười lăm phút sau nàng ra khỏi nhà rồi sau đó nhập vào xa lộ 10. Để bớt buồn chán và cũng để giết thời giờ nàng gọi cho Châu.
Giọng nói trầm và hơi khàn của Châu vang nho nhỏ.
" Khanh đang ở đâu?
" Chút nữa là Khanh sẽ ôm eo ếch của anh...
Châu nghe tiếng Khanh cười hăng hắc trong điện thoại.
" Xạo... Mới đây mà lẹ vậy...
" Chief of Police lái xe mà... Khanh mở đèn và hú còi chạy hai trăm mile một giờ...
Châu lắc đầu. Tuy đứng tuổi mà Khanh vẫn còn tính trẻ con hay đùa giỡn. Có lẽ nhờ vậy mà nàng trông trẻ hơn tuổi thật.
" Chạy nhanh quá coi chừng tai nạn cưng ơi... "
Khanh bật lên tiếng cười sung sướng khi được Châu gọi bằng tiếng cưng âu yếm và thân ái. Vô tình anh đã lộ ra cho nàng biết tình cảm ngày một thêm khắng khít. Ngay cả nàng cũng vậy. Xa nhau chưa đầy hai tháng mà nàng cảm thấy nhớ nhung thật nhiều. Nhớ giọng nói. Tiếng cười. Ánh mắt nhìn. Dáng vóc trầm tư. Nét mặt buồn. Câu nói ngập ngừng. Châu của nàng là cái gì mong manh, xa vắng lẫn khuất, như có được trong tay mà như tan biến một cách nhanh chóng và dịu dàng không hay không biết.
" Nếu Khanh tới muộn anh nên kiếm cái gì ăn cho đỡ đói đi...
Châu mỉm cười vì câu nói của Khanh.
" Anh nhịn... Đói bụng ăn mới ngon...
" Anh tính đưa Khanh đi ăn ở đâu?
"" Ở đây có một nhà hàng nhỏ nhưng nấu ngon lắm nhất là seafood...
" Sao anh biết rõ vậy. Chắc đã đưa bồ tới rồi. Nói thiệt đi...
Châu nghe Khanh cười hắc hắc.
" Ừ... Anh sẽ đưa cô bồ dễ thương tới đó tối nay...
" Ê mắc cỡ... Ai bồ với anh chứ Khanh hổng có đâu nghen...
Châu cười lớn và vui vẻ.
" Vậy hả. Khanh không chịu bồ với anh thời anh mời bà cảnh sát trưởng...
" Khanh có người gọi. Xin phép anh ngưng nói chuyện và Khanh sẽ gọi lại anh...
" Anh đợi Khanh..."
Tắt điện thoại Châu thở phào đậu xe vào bãi đậu xe đông đúc. Làm thủ tục xong anh lấy chìa khóa đi về phòng của mình. Mở cửa anh nằm dài lên giường. Tự dưng anh cảm thấy mệt mỏi và buồn chán một cách vô duyên cớ. Tối hôm qua anh với Hạnh đã cải vả với nhau. Từ lâu vì muốn yên thân anh đã nhịn nhục không gây gổ với vợ. Tuy nhiên lần này anh cảm thấy sự chịu đựng của mình đã vượt qua giới hạn. Hạnh đay nghiến, gây gổ với anh vì những lý do không đâu. Nàng phàn nàn là anh vắng nhà nhiều hơn trước. Anh đi đây đi đó mà không bao giờ rủ nàng đi với anh. Nàng để lộ sự ghen tuông vì nghi ngờ anh có người khác. Châu không phủ nhận mà cũng không xác nhận bằng cách im lặng như anh đã làm nhiều lần trong quá khứ. Tuy nhiên lần này sự im lặng của anh khiến cho Hạnh giận dữ và càng càng thêm nặng lời nhiều hơn nữa. Rốt cuộc Châu phải vào phòng riêng đóng cửa lại để chấm dứt cuộc gây gổ. Sáng nay trước khi lên máy bay Hạnh lại kiếm chuyện. May là anh tới giờ để lên máy bay nên mới thoát nạn được. Đời sống gia đình không có hạnh phúc đã khiến cho anh buồn phiền. Mấy tháng nay nhờ quen biết với Khanh nên anh cảm thấy bớt cô đơn và khổ sở. Khanh như là niềm vui không gượng gạo. Khanh như sự cảm thông trọn vẹn. Khanh như một chia xẻ hoàn toàn. Khanh tới với anh không đắn đo, suy nghĩ hay lợi dụng một điều gì. Nhiều khi anh ước gì gặp Khanh trước đây ba mươi năm. Tuy nhiên đời sống không luôn luôn như mình mơ ước. Suy nghĩ vẩn vơ anh thiếp dần vào giấc ngủ.
Điện thoại reo nho nhỏ khiến cho Châu thức giấc. Nhìn vào số điện thoại Châu biết Khanh gọi lại.
" Khanh tới chưa?
" Còn cách Marriott chừng mười phút...
" Anh chờ Khanh ở bãi đậu xe...
Rửa mặt, chải sơ tóc Châu ra khỏi phòng. Đang đứng trên lối đi bộ anh thấy chiếc xe Camry trờ tới rồi từ từ ngừng lại. Bước tới mở cửa Châu nhìn vào bên trong.
" Khanh lái xe mệt không?
" Chút chút
" Khanh chịu để cho anh hôn là hết mệt liền
Khanh cười vui.
" Khanh đâu có cấm anh
Hôn lên mái tóc đen mềm mại Châu cười.
" Muốn nữa hay thôi
" Nữa...
Khanh nói gọn đoạn ngước lên như chờ đợi. Châu cúi xuống lưng chừng rồi bật cười.
" Nghèo mà ham...
Khanh phụng phịu.
" Nhớ nghe chưa. Mai mốt anh năn nỉ gãy lưỡi Khanh cũng không chịu đâu
Cười hắc hắc Châu khom người nhấc chiếc va ly ra khỏi xe.
" Lên phòng tắm rửa thay quần áo rồi mình đi ăn. Chờ Khanh anh đói bụng muốn xỉu...
" Xỉu đi Khanh cõng anh đi ăn...
Khanh cười thánh thót đi song song với Châu trên hành lang trải thảm. Thang máy chạy rì rầm.
" Anh không được vui. Có chuyện gì?
Khanh lên tiếng khi nhìn vẻ mặt hơi tư lự của bạn. Châu thở dài nhè nhẹ.
" Cũng không có gì quan trọng. Gây gổ với nhau...
Khanh thầm thở dài. Nàng hiểu hoàn cảnh của bạn. Đời sống là buồn khổ, chịu đựng và câm nín không nói thành lời.
" Khanh thương anh
Khanh hơi nghiêng người thì thầm vào tai của Châu mặc dù không có ai trong thang máy. Châu bá vai bạn.
" Còn gì nữa không?
Khanh cười lắc đầu.
" Không... Bây giờ chỉ thương, chỉ mến như bạn, như một tri kỷ...
Châu đùa trong tiếng cười khi lập lại câu nói của bạn vài phút trước.
" Nhớ nghe chưa. Mai mốt Khanh năn nỉ gãy lưỡi anh cũng không chịu đâu...
Ré lên tiếng cười Khanh trề môi.
" Sức mấy mà năn nỉ. Có anh năn nỉ Khanh thời có... "
Nhìn vào mặt Châu trong lúc nói nàng thấy được nét môi cười và ánh mắt tươi vui của anh. Từ lúc quen nhau cho tới bây giờ tình cảm của hai người thuần túy là bạn. Hiểu người và hiểu mình. Đôi khi không cần nói nhiều mà nàng cũng có thể cảm thông và biết Châu nghĩ gì. Lắm lúc chỉ nhìn nhau, nghĩ về nhau cũng đủ khiến cho nàng thương mến anh như một tri kỷ. Dĩ nhiên nàng cũng có những rung động và khát khao tình yêu của một người đàn bà nhưng là những rung động thầm kín và khát khao một cách dịu dàng. Nàng biết Châu cũng vậy. Tuy nhiên dường như tình yêu còn quá yếu nên nàng có thể chế ngự nó được. Nàng hiểu tới một lúc nào đó tình yêu sẽ lớn lên bằng với tình bạn và hai thứ tình cảm đó sẽ hòa hợp để hình thành một thứ tình tuyệt vời và vững bền. Đó là tình thương yêu giữa hai người bạn khác phái với nhau.
Thang máy ngừng lại. Cửa mở. Châu nhường cho bạn bước ra trước xong mới nói.
" Mình quẹo mặt phòng số 87...
Không riêng gì Khanh mà Châu cũng tỏ ra ngượng ngập và lúng túng khi bước vào phòng. Cả hai nhìn nhau mà mặt người nào cũng đỏ lên rồi sau đó lại quay đi. Cuối cùng Châu lên tiếng.
" Anh xin lỗi Khanh chỉ có một giường. Khanh ngủ trên giường còn anh ngủ trên sofa...
" Tội anh... Đau lưng chết...
" Anh cũng quen rồi... Khanh đi tắm rửa và thay quần áo xong mình đi ăn...
Trong lúc Khanh soạn quần áo Châu cười.
" Khanh phải diện cho đẹp nghe...
" Để làm chi?
" Để anh ngắm chứ làm chi...
" Anh ngắm rồi anh mê Khanh thời khổ lắm...
Châu nói với giọng buồn buồn.
" Chẳng thà anh mê Khanh mà khổ còn hơn không mê Khanh mà cũng khổ...
Khanh ngước lên nhìn và thấy Châu cũng đang nhìn mình. Hai người nhìn nhau. Dường như mắt người nào cũng long lanh ngấn lệ. Lát sau cúi đầu xuống Khanh ôm quần áo đi vào phòng tắm. Châu lặng nhìn theo vóc dáng mảnh mai. Không có gì hết ngoại trừ tiếng thở dài.
Quán nhỏ chừng hai chục bàn nằm dọc theo bờ sông thuộc khu ngoại ô của Baton Rouge. Nhằm ngày thứ hai nên không đông khách lắm. Đôi bạn được đưa tới chiếc bàn hai chỗ ngồi cạnh cửa sổ ngó ra bờ sông. Nhằm mùa thu nên cửa sổ được kéo lên mang chút lạnh hắt hiu của gió từ nước sông thổi lên. Không lạnh lắm nhưng cũng làm cho Khanh phải kéo cao cổ áo ấm của mình lên.
" Khanh lạnh thời mình đổi vào trong kia cho ấm...
Khanh lắc đầu.
" Lạnh nhưng Khanh thích. Khanh thích mùa thu và cái lạnh dịu dàng của mùa thu..."
" Với anh mùa thu đẹp nhất trong bốn mùa. Gió thu hiu hắt, lá vàng rơi...
Khanh cười.
" Khanh biết. Nó hợp với tâm hồn mơ mộng và lãng mạn của anh...
Người hầu bàn tới. Khanh gọi ly trà nóng và Châu cũng gọi trà nóng.
" Anh gọi cho Khanh món khai vị nghe... "
Khanh gật đầu cười vui sướng vì sự săn sóc của bạn. Khi người hầu bàn đem trà ra Châu gọi một dĩa Grilled Scallop và hai ly rượu chát. Chừng mười phút sau hai xâu scallop được mang ra. Chấm cục gân của con ốc vào dĩa muối tiêu chanh đoạn bỏ vào miệng mình xong vừa nhai Khanh vừa nói.
" Ngon. Em thích món này... Ăn nhiều mà không sợ lên cân...
Uống hớp rượu Châu cười.
" Khanh càng mập càng đẹp chứ có sao đâu...
" Xạo... Khanh mập như cái thùng phi anh có thương không?
Châu cười hì hì.
" Thương nhiều hơn nữa. Cứ nhìn Khanh tròn trịa như cái hột mít biết đi...
Khanh ré lên cười sặc sụa. Châu còn bồi thêm một câu nữa.
" Cứ nhìn Khanh tròn trịa như cái hột mít biết đi là anh thương Khanh nhiều hơn, anh cười nhiều hơn nữa. Khanh là niềm vui bất tận của anh mà
Khanh lại ré lên cười tới độ mặt đỏ au và nước mắt ứa ra. Đưa khăn lên chậm nước mắt nàng nói trong tiếng cười.
" Anh xạo. Sức mấy mà anh dám cặp kè với Khanh nếu Khanh tròn như hột mít
" Không tin Khanh cứ thử đi
Khanh xì tiếng dài.
" Ngu sao thử. Anh đừng có xúi dại
Cười lớn Châu gọi thêm dĩa gân ốc tai tượng và món cá hồng nướng cho hai người ăn chung với nhau. Chấm cục gân ốc tai tượng vào dĩa muối tiêu chanh Khanh cười đùa.
" Anh thích gân con ốc hả anh?
Châu cười chúm chiếm.
" Anh cần ăn gân để thành già gân
Câu nói đùa của Châu khiến cho Khanh không nhịn được phải bật thành tiếng cười. Vừa cười nàng vừa gật đầu vừa nói.
" Anh mà không già gân là anh quýnh không lại Khanh đâu...
Phải dằn lắm cả hai người mới không hét lên cười. Riêng Khanh phải đứng lên đi vào restroom để cười cho đã. Khi nàng trở ra thấy Châu đã ăn gần hết xâu gân ốc tai tượng.
" Anh ăn nữa không Khanh nhường cho anh ăn...
Châu lắc đầu cười.
" Thôi đủ rồi. Khanh cũng cần ăn để thành già gân... Không già gân là Khanh quýnh không lại anh đâu...
Khanh lại cười sặc sụa. Hết cười nàng năn nỉ.
" Khanh xin anh đừng chọc cho Khanh cười nữa...
Châu gật đầu.
" Ăn xong mình ra công viên đi bộ. Gần đây có công viên cạnh bờ sông đẹp lắm "
Khoảng nửa giờ sau hai người đi dài theo lối đi bộ dọc theo bờ sông. Hơn tám giờ song trời đã tối. Ánh đèn điện sáng mờ mờ dọi xuống dòng sông. Người đi lơ thơ. Trời lành lạnh. Ủ mình trong áo ấm Khanh im lặng đi bên cạnh Châu.
" Anh lạnh?
Châu cười nhìn vào mắt bạn.
" Không. Còn Khanh?
" Khanh cảm thấy ấm áp trong vòng tay của anh...
Châu bồi hồi và xúc động vì câu nói của Khanh. Không biết nói gì hơn anh xiết thân hình mềm ấm của bạn vào sát mình. Khanh ngước lên cười. Châu cảm thấy nụ cười của bạn sáng lên niềm hạnh phúc hiếm hoi.
" Bây giờ Khanh mới hiểu câu nói của anh. Bên anh Khanh cảm thấy lòng mình thật thư thả, thật bình yên. Khanh bằng lòng với tình bạn của chúng mình đang có. Sau này mình yêu nhau và được sống cạnh nhau; điều đó nhiều hơn sự mong ước của Khanh...
Hôn lên mái tóc thơm mùi hoa hoàng lan, mượt mà và óng ả dưới ánh đèn đường của Khanh, Châu thì thầm.
" Anh...
Châu ngừng lại. Khanh ngước lên như chờ nghe. Ánh mắt của nàng long lanh ngời tình tự, như mời mọc, như khuyến khích bạn thố lộ những gì thầm kín. Dừng lại bên gốc cây cạnh bờ sông Châu thì thầm.
" Anh muốn nhảy...
Khanh trợn mắt vì ngạc nhiên. Châu cười cười.
" Anh muốn hai đứa mình ôm nhau nhảy xuống nước
Khanh ré lên cười.
" Anh điên nhưng Khanh cũng muốn điên như anh
Ôm sát Châu vào lòng nàng thì thầm.
" Khanh lạnh. Mình về nghe anh...
Châu gật đầu. Hai người từ từ ra xe. Ngồi bên cạnh thấy Châu cứ liếc vào kính chiếu hậu hoài Khanh hỏi.
" Có chuyện gì mà Khanh thấy anh cứ nhìn vào kính chiếu hậu hoài?
Châu nói chậm và hơi có vẻ nghiêm trọng.
" Anh để ý là tự nãy giờ có một chiếc xe cứ theo sau mình hoài...
Khanh liếc nhanh bạn đoạn nghiêng người nhìn kính chiếu hậu. Nàng thấy một chiếc xe hiệu Impala làm bởi hãng Chevrolet đang theo sau mình cách chừng ba bốn chục thước.
" Anh quẹo phải đi anh
Châu hơi giảm tốc độ khi quẹo phải nơi ngả tư. Khanh cau mày khi thấy chiếc xe lạ cũng quẹo phải. Kinh nghiệm nghề nghiệp cho nàng biết là mình bị kẻ nào đó theo dõi.
" Anh nói đúng. Mình bị kẻ nào theo dõi. Không biết họ theo anh hay là theo dõi Khanh
Châu quẹo trái lần nữa và chiếc xe cứ bám theo xa xa. Trong lúc đó Khanh mở bóp của mình và nàng an tâm khi thấy khẩu Browning nhỏ nhắn đang nằm trong đó.
" Khanh tính sao
Châu hỏi nhỏ và Khanh cười vui.
" Kệ họ... Mình cứ về khách sạn... Sáng mai Khanh sẽ liên lạc với sở cảnh sát địa phương...
Tuy nói như vậy nhưng Châu thấy bạn im lặng suy nghĩ chuyện gì trong lúc anh lái xe về tới bãi đậu xe. Thay vì dùng thang máy Khanh lại nói với Châu về phòng bằng cầu thang và thỉnh thoảng cứ liếc chừng về phía sau lưng như có ý xem có người nào đi theo. Ngay lúc Châu mở cửa vào phòng nàng đặt tay vào cái bóp mở rộng. Sau khi bật đèn sáng nàng đi kiểm soát phòng tắm, tủ áo và cả dười gầm giường nữa. Cởi giày Khanh nằm lăn ra giường.
" Bây giờ anh còn đòi ngủ ở sofa nữa thôi?
Châu cười lớn.
" Ngu sao ngủ sofa. Ngủ trên giường nệm êm ấm lại có gối ôm
Vừa nói anh vừa buông mình xuống nệm đoạn vòng tay định ôm lấy bạn. Cười hắc hắc Khanh lăn ra xa.
" Khanh hổng phải là gối ôm của anh đâu. Đừng có ham...
Trườn người theo Châu cười hì hì.
" Vậy Khanh cho anh gác đỡ ghiền nghe
" Hông luôn. Cho anh thèm chảy nước bọt...
Khanh cười hăng hắc sau câu nói. Châu làm bộ thở dài.
" Khanh đâu có thương anh
" Thôi để Khanh suy nghĩ lại...
Như muốn chuyển đề tài Khanh cười tiếp.
" Anh lấy dùm Khanh cái laptop. Khanh muốn lên mạng
" Chi vậy?
Khanh đùa.
" Nói chuyện với ông văn sĩ của lòng Khanh...
Châu cười chúm chiếm.
" Ạ... Tình duyên của em với ông LSC tới đâu rồi. Anh hỏi mấy ông bạn văn của anh về LSC thời không ai có hình ảnh gì về ông ta hết...
" Khanh với ổng chỉ là bạn thôi. Bạn văn chương. Tuy nhiên anh mà không để ý tới Khanh sớm sớm là Khanh bồ với ông LSC. Lúc đó anh đừng có trách...
Châu cười lớn trước lời cảnh cáo của Khanh.
" Chừng nào Khanh hẹn gặp ông LSC Khanh dẫn anh đi theo để anh coi mặt và coi tướng ông ta dùm Khanh...
" Khỏi cần... Khanh biết ông ta đẹp trai lắm... Đẹp trai hơn anh nhiều..."
Khanh bật cười sau câu nói. Trong lúc nói nàng kín đáo để ý xem thái độ của Châu nhưng thấy anh vẫn giữ được cử chỉ tự nhiên không có vẻ gì giận dỗi hay ghen tức. Điều này khiến cho nàng cảm thấy là lạ rồi sau đó đâm ra buồn buồn. Nàng tự nghĩ hay là Châu không yêu mình, không để ý tới mình hoặc không có chút tình ý gì với mình.
" Ông ta mời Khanh Giáng Sinh này tới nhà ông ta chơi cho biết
" Ổng ở đâu?
" Ổng bảo nếu Khanh bằng lòng thời lúc đó ổng sẽ cho Khanh địa chỉ..."
Liếc nhanh Châu Khanh dọ ý.
" Anh nghĩ sao?
" Khanh nghĩ sao?
Khanh cười thầm khi nghe Châu tránh trả lời bằng một câu hỏi. Đồng thời nàng cũng nhận thấy nét mặt của bạn hơi có nét buồn thoáng qua nhanh. Tuy nhiên không biết suy nghĩ điều gì mà nét mặt của anh trở nên tươi vui cùng với câu hỏi vang lên.
" Khanh quen với ông ta bao lâu rồi?
" Khoảng hơn nửa năm...
" Ông ta có tỏ tình chưa?
Khanh cười.
" Chút chút
Thấy Châu nhìn mình chăm chú nàng cười giải thích.
" Ông ta bảo ông ta thích nói chuyện với Khanh, thích được nghe Khanh nói. Ông ta nói ông ta nhớ Khanh... Anh biết mà...
Châu tủm tỉm cười.
" Anh biết... Mới email qua lại mà còn như vậy huống hồ gì nói chuyện. Nghe Khanh nói chuyện trên điện thoại là ông ta sẽ ghiền, sẽ mê giọng nói ngọt như mật, như đường của em...
Khanh ngả lăn ra cười sặc sụa còn Châu thủng thẳng tiếp.
" Anh nghĩ Khanh chưa nên đi gặp ông ta...
" Tại sao?
Khanh hỏi trong lúc mở một cái email của LSC.
" Có nhiều lý do nhưng theo anh có hai lý do quan trọng. Thứ nhất Khanh đừng nên đi thăm ông ta mà nên mời ông ta sang thăm Khanh. Đừng tỏ cho ông ta biết Khanh dễ dàng quá từ đó ông ta có thể coi thường...
Khanh gật gật đầu cười như đồng ý với Châu.
" Thứ nhì còn quá sớm để cho hai người gặp nhau. Chưa thấy mặt mà ông ta đã mê, đã nhớ Khanh. Nếu bây giờ gặp nhau có thể ông ta sẽ ngất xỉu hoặc tăng blood pressure mà ngủm thời tội cho ông ta...
Không nhịn được Khanh ré lên cười. Dứt tiếng cười nàng nhìn Châu.
" Khanh có cảm tưởng là anh không muốn Khanh và ông ta gặp nhau...
Châu liếc nhanh người ngồi bên cạnh rồi buông gọn.
" Khanh khôn lắm
Khanh mỉm cười.
" Anh ghen phải không. Thú thiệt đi...
Nâng càm cô bạn gái lên Châu nói trong khi nhìn vào đôi mắt nâu long lanh với hàng lông mi dài.
" Không những khôn mà Khanh còn ngoan nữa. Khanh khôn ngoan lắm...
Khanh chớp mắt.
" Thú thiệt đi... Anh ghen?
Thấy Châu còn do dự nàng cười hăm he.
" Anh chịu thiệt đi. Anh phải nhìn nhận là anh ghen với ông LSC thời Khanh mới không gặp ông ta...
Châu gật đầu thay cho câu trả lời.
" Không được. Anh phải nói là...
Khe khẽ gật đầu Châu nói từng tiếng một.
" Anh ghen. Anh sợ ông văn sĩ đa tình và lãng mạn sẽ lấy mất Khanh của anh...
Khanh ré lên cười sung sướng và thỏa mãn khi nghe Châu thú nhận.
" Anh đừng lo... Ổng thích Khanh, mê Khanh nhưng Khanh không có tình ý gì hết. Khanh xem ổng như bạn...
" Khanh thích ông ta?
Khanh cúi đầu trầm ngâm vì thế nàng không thấy được cử chỉ hơi lạ của Châu. Anh như có điều gì băn khoăn, nửa như muốn nói mà nữa lại không rồi cuối cùng im lặng.
" Chút chút... Ít hơn anh...
Xoay cái laptop để màn ảnh đối diện với Châu Khanh cười.
" Anh đọc bài thơ ông ta gởi cho Khanh...
Châu dán mắt vào màn ảnh và thấy một bài thơ làm theo thể tự do với cái tựa Tháng 8 . Ngồi tựa lưng vào vách Khanh mỉm cười nhìn Châu gục gặt đầu và khe khẽ ngâm nga.
" Một ngày
ta tự hỏi
làm sao không trí nhớ
để đừng nghĩ về em
làm sao cho ta thôi
chút mộng mơ tội nghiệp
để không nhớ tên em
Một ngày qua
ta tự nhủ
thôi đừng có nhớ em
cho mình buồn đau hơn
làm sao ngủ yên giấc
để không thấy em cười
nỗi cô đơn lặng lẽ
ngấu nghiến trong hồn ta
Một ngày
một ngày qua
ta nghe
giọt nước mắt nào rơi
trong lẻ loi hồn ta
một ngày
một ngày qua
nhớ
càng lúc càng không xa
tình không chịu lìa xa
ta hỏi
nhớ?
hay thương người ta?
Ngâm nga xong bài thơ Châu gật gù.
" Hay... Anh ước gì anh làm được bài thơ như thế này để tặng Khanh...
Khanh cười chúm chiếm.
" Anh là thơ rồi nên anh đâu cần làm thơ...
Châu hơi nghiêng người và đưa tay ra nâng càm Khanh lên. Hai người nhìn nhau. Môi run đợi chờ. Hơi thở bắt đầu rộn ràng. Châu hôn nhẹ lên má. Khanh cười.
" Tại sao anh muốn hôn Khanh mà anh dừng lại nửa chừng?
Châu trả lời sau tiếng thở dài.
" Tại vì anh biết anh sẽ yêu Khanh không sớm thời muộn. Dừng lại nửa chừng vì anh cố gắng không yêu Khanh. Anh biết nếu yêu nhau mình sẽ khổ... Khanh sẽ khổ
Khanh vặn.
" Sao anh biết là Khanh sẽ khổ?
Châu cười buồn không trả lời. Khanh chồm người hôn lên má Châu. Nhìn đồng hồ nàng cười tiếp.
" Thôi đi ngủ. Mai anh còn phải thức sớm... Hai đứa mình ngủ chung giường nhưng anh đừng lầm tưởng Khanh là cái gối ôm của anh nghe chưa
Châu cười.
" Dạ... Anh xin nhớ... Khanh là Chief of Police chứ không phải là cái gối ôm của anh..."
Khanh ré lên cười hắc hắc trong lúc với tay tắt đèn. Qua ánh sáng mờ mờ của bóng đèn ngủ nàng thấy đôi mắt lá răm của Châu sáng lên nét quyến rũ và mê hoặc lạ lùng. Xoay người nằm nghiêng để cố không nhìn vào đôi mắt lá răm nàng hăm he.
" Ngủ đi... Đừng có lộn xộn... Bị đòn bi giờ...
Châu cau mày.
" Anh đâu có biết được...
" Sao lúc này anh đi hoài hà?
" Lúc này công việc nhiều lắm...
" Bộ anh có bồ hả?
Câu hỏi của Hạnh làm cho Châu hơi giật mình. Liếc nhanh vợ anh an tâm khi thấy Hạnh đang nhìn ra cửa sổ.
" Ai nói với em anh có bồ. Ma nào thèm anh?
Châu cười đùa. Tuy nhiên Hạnh không cười. Nhìn chồng đăm đăm như để bắt mạch nàng nghiêm giọng.
" Có bồ anh cứ nói thiệt đi. Em không ghen đâu...
Châu cười lắc đầu. Dĩ nhiên là anh không tin vào lời nói của vợ.
" Em không tin anh. Em có cảm giác là anh có điều gì giấu em... "
Châu im lặng. Anh hiểu im lặng là vàng. Anh không muốn cải vả với Hạnh vì biết có nói, có cải, có giải thích cũng bằng thừa. Hạnh là mẫu người càng giải thích càng gây thêm nghi ngờ. Càng tranh luận càng thêm lớn chuyện. Một người đàn bà như Hạnh mà nói ngang thời cả thế giới cải cũng không lại. Nàng không chấp nhận ý kiến hay giải thích của người khác. Nàng đặt những câu hỏi hay nêu ra ý kiến khiến cho anh nhiều khi tức hộc máu mồm mà phải im lặng không dám nói. Tuy nhiên hôm nay sự im lặng của Châu không còn hiệu quả nữa.
" Sao anh không nói gì hết vậy. Đúng là anh có bồ thiệt rồi nên anh mới im lặng. Người ta nói im lặng là nhìn nhận...
Châu cười hực. Hạnh bồi thêm.
" Bồ anh ở đâu? Tên gì? Đẹp hay xấu? Anh quen với cô ta lâu chưa?...
Châu thở dài đứng lên. Hạnh bắt đầu lớn tiếng.
" Anh đi đâu vậy? Bộ anh khinh tôi hay sao mà anh không thèm nói chuyện... Bây giờ tôi già tôi xấu nên anh đâu thèm tôi nữa..."
Châu liếc nhanh vợ xong làm bộ cắm cúi soạn quần áo. Hạnh nói trong nước mắt.
" Anh đi việc của hãnh hay là anh kiếm chuyện đi thăm bồ của anh...
Châu chưa kịp lên tiếng Hạnh tiếp liền.
" Tôi sẽ đi theo anh để xem mặt bồ của anh như thế nào?
" Em muốn đi thời cứ việc đi. Em có vé máy bay không mà đòi đi...
Hạnh xụ mặt ngồi làm thinh giây lát mới tiếp tục nói.
" Anh Châu... Anh nói thiệt đi... Anh nói thiệt với tôi đi... Anh có bồ phải không? Anh đừng giấu tôi...
Châu im lặng. Hạnh bước tới đứng trước mặt chồng.
" Tôi không ngờ hai mươi mấy năm tình nghĩa vợ chồng mà bây giờ anh lại đối xử như vậy. Tôi sẽ nói cho con Ngọc biết...
Châu cau mày khi nghe câu hăm dọa của vợ. Nàng đã đánh đúng vào yếu điểm của anh. Nàng biết Ngọc là đứa con duy nhất của hai vợ chồng rất được Châu thương yêu và cưng chiều.
" Anh đã nói với em là anh không có bồ, không có quen biết với ai. Anh đi vì công chuyện của hãng. Họ bảo anh đi đâu thời anh đi đó...
Quay nhìn ra cửa sổ để không cho chồng thấy Hạnh cười thỏa mãn. Nàng đem đứa con gái ra dọa nạt và nàng đã thành công.
" Em tạm thời tin anh. Nếu em biết được anh có bồ thời lúc đó em sẽ làm cho anh điêu đứng...
Châu cố giấu tiếng thở dài. Nghe tiếng còi xe tắc xi anh nói.
" Anh phải đi...
Hạnh để yên cho chồng hôn lên trán. Nhìn theo bóng chồng nàng lẩm bẩm điều gì.
Khanh nghe điện thoại của mình reo khi vừa ra khỏi cửa của Home Depot. Nhìn số điện thoại nàng biết ai là người gọi mình.
" Hi anh...
Khanh chào với giọng tươi vui. Giọng nói của Châu chậm rãi và ấm dịu.
" Khanh đang làm gì?
" Dạ Khanh đi mua cây về trồng. Khanh đang có một tuần vacation...
" Vậy hả. Khanh có muốn gặp anh?
" Muốn. Anh đang ở đâu?
" Anh đang ở phi trường New Orleans... Anh sẽ mướn xe đi Baton Rouge...
Nhìn đồng hồ đeo tay chỉ 1 giờ trưa Khanh nói nhanh.
" Khanh sẽ gặp anh khoảng 7 giờ tối. Anh chờ Khanh đi ăn tối nha...
Châu cười trong điện thoại.
" Anh lấy phòng ở Marriott. Khanh lái xe cẩn thận... "
Về tới nhà mang mấy chậu kiểng vào trong nhà xe xong Khanh hối hả bỏ quần áo và các thứ lặt vặt vào trong chiếc va ly lớn. Mười lăm phút sau nàng ra khỏi nhà rồi sau đó nhập vào xa lộ 10. Để bớt buồn chán và cũng để giết thời giờ nàng gọi cho Châu.
Giọng nói trầm và hơi khàn của Châu vang nho nhỏ.
" Khanh đang ở đâu?
" Chút nữa là Khanh sẽ ôm eo ếch của anh...
Châu nghe tiếng Khanh cười hăng hắc trong điện thoại.
" Xạo... Mới đây mà lẹ vậy...
" Chief of Police lái xe mà... Khanh mở đèn và hú còi chạy hai trăm mile một giờ...
Châu lắc đầu. Tuy đứng tuổi mà Khanh vẫn còn tính trẻ con hay đùa giỡn. Có lẽ nhờ vậy mà nàng trông trẻ hơn tuổi thật.
" Chạy nhanh quá coi chừng tai nạn cưng ơi... "
Khanh bật lên tiếng cười sung sướng khi được Châu gọi bằng tiếng cưng âu yếm và thân ái. Vô tình anh đã lộ ra cho nàng biết tình cảm ngày một thêm khắng khít. Ngay cả nàng cũng vậy. Xa nhau chưa đầy hai tháng mà nàng cảm thấy nhớ nhung thật nhiều. Nhớ giọng nói. Tiếng cười. Ánh mắt nhìn. Dáng vóc trầm tư. Nét mặt buồn. Câu nói ngập ngừng. Châu của nàng là cái gì mong manh, xa vắng lẫn khuất, như có được trong tay mà như tan biến một cách nhanh chóng và dịu dàng không hay không biết.
" Nếu Khanh tới muộn anh nên kiếm cái gì ăn cho đỡ đói đi...
Châu mỉm cười vì câu nói của Khanh.
" Anh nhịn... Đói bụng ăn mới ngon...
" Anh tính đưa Khanh đi ăn ở đâu?
"" Ở đây có một nhà hàng nhỏ nhưng nấu ngon lắm nhất là seafood...
" Sao anh biết rõ vậy. Chắc đã đưa bồ tới rồi. Nói thiệt đi...
Châu nghe Khanh cười hắc hắc.
" Ừ... Anh sẽ đưa cô bồ dễ thương tới đó tối nay...
" Ê mắc cỡ... Ai bồ với anh chứ Khanh hổng có đâu nghen...
Châu cười lớn và vui vẻ.
" Vậy hả. Khanh không chịu bồ với anh thời anh mời bà cảnh sát trưởng...
" Khanh có người gọi. Xin phép anh ngưng nói chuyện và Khanh sẽ gọi lại anh...
" Anh đợi Khanh..."
Tắt điện thoại Châu thở phào đậu xe vào bãi đậu xe đông đúc. Làm thủ tục xong anh lấy chìa khóa đi về phòng của mình. Mở cửa anh nằm dài lên giường. Tự dưng anh cảm thấy mệt mỏi và buồn chán một cách vô duyên cớ. Tối hôm qua anh với Hạnh đã cải vả với nhau. Từ lâu vì muốn yên thân anh đã nhịn nhục không gây gổ với vợ. Tuy nhiên lần này anh cảm thấy sự chịu đựng của mình đã vượt qua giới hạn. Hạnh đay nghiến, gây gổ với anh vì những lý do không đâu. Nàng phàn nàn là anh vắng nhà nhiều hơn trước. Anh đi đây đi đó mà không bao giờ rủ nàng đi với anh. Nàng để lộ sự ghen tuông vì nghi ngờ anh có người khác. Châu không phủ nhận mà cũng không xác nhận bằng cách im lặng như anh đã làm nhiều lần trong quá khứ. Tuy nhiên lần này sự im lặng của anh khiến cho Hạnh giận dữ và càng càng thêm nặng lời nhiều hơn nữa. Rốt cuộc Châu phải vào phòng riêng đóng cửa lại để chấm dứt cuộc gây gổ. Sáng nay trước khi lên máy bay Hạnh lại kiếm chuyện. May là anh tới giờ để lên máy bay nên mới thoát nạn được. Đời sống gia đình không có hạnh phúc đã khiến cho anh buồn phiền. Mấy tháng nay nhờ quen biết với Khanh nên anh cảm thấy bớt cô đơn và khổ sở. Khanh như là niềm vui không gượng gạo. Khanh như sự cảm thông trọn vẹn. Khanh như một chia xẻ hoàn toàn. Khanh tới với anh không đắn đo, suy nghĩ hay lợi dụng một điều gì. Nhiều khi anh ước gì gặp Khanh trước đây ba mươi năm. Tuy nhiên đời sống không luôn luôn như mình mơ ước. Suy nghĩ vẩn vơ anh thiếp dần vào giấc ngủ.
Điện thoại reo nho nhỏ khiến cho Châu thức giấc. Nhìn vào số điện thoại Châu biết Khanh gọi lại.
" Khanh tới chưa?
" Còn cách Marriott chừng mười phút...
" Anh chờ Khanh ở bãi đậu xe...
Rửa mặt, chải sơ tóc Châu ra khỏi phòng. Đang đứng trên lối đi bộ anh thấy chiếc xe Camry trờ tới rồi từ từ ngừng lại. Bước tới mở cửa Châu nhìn vào bên trong.
" Khanh lái xe mệt không?
" Chút chút
" Khanh chịu để cho anh hôn là hết mệt liền
Khanh cười vui.
" Khanh đâu có cấm anh
Hôn lên mái tóc đen mềm mại Châu cười.
" Muốn nữa hay thôi
" Nữa...
Khanh nói gọn đoạn ngước lên như chờ đợi. Châu cúi xuống lưng chừng rồi bật cười.
" Nghèo mà ham...
Khanh phụng phịu.
" Nhớ nghe chưa. Mai mốt anh năn nỉ gãy lưỡi Khanh cũng không chịu đâu
Cười hắc hắc Châu khom người nhấc chiếc va ly ra khỏi xe.
" Lên phòng tắm rửa thay quần áo rồi mình đi ăn. Chờ Khanh anh đói bụng muốn xỉu...
" Xỉu đi Khanh cõng anh đi ăn...
Khanh cười thánh thót đi song song với Châu trên hành lang trải thảm. Thang máy chạy rì rầm.
" Anh không được vui. Có chuyện gì?
Khanh lên tiếng khi nhìn vẻ mặt hơi tư lự của bạn. Châu thở dài nhè nhẹ.
" Cũng không có gì quan trọng. Gây gổ với nhau...
Khanh thầm thở dài. Nàng hiểu hoàn cảnh của bạn. Đời sống là buồn khổ, chịu đựng và câm nín không nói thành lời.
" Khanh thương anh
Khanh hơi nghiêng người thì thầm vào tai của Châu mặc dù không có ai trong thang máy. Châu bá vai bạn.
" Còn gì nữa không?
Khanh cười lắc đầu.
" Không... Bây giờ chỉ thương, chỉ mến như bạn, như một tri kỷ...
Châu đùa trong tiếng cười khi lập lại câu nói của bạn vài phút trước.
" Nhớ nghe chưa. Mai mốt Khanh năn nỉ gãy lưỡi anh cũng không chịu đâu...
Ré lên tiếng cười Khanh trề môi.
" Sức mấy mà năn nỉ. Có anh năn nỉ Khanh thời có... "
Nhìn vào mặt Châu trong lúc nói nàng thấy được nét môi cười và ánh mắt tươi vui của anh. Từ lúc quen nhau cho tới bây giờ tình cảm của hai người thuần túy là bạn. Hiểu người và hiểu mình. Đôi khi không cần nói nhiều mà nàng cũng có thể cảm thông và biết Châu nghĩ gì. Lắm lúc chỉ nhìn nhau, nghĩ về nhau cũng đủ khiến cho nàng thương mến anh như một tri kỷ. Dĩ nhiên nàng cũng có những rung động và khát khao tình yêu của một người đàn bà nhưng là những rung động thầm kín và khát khao một cách dịu dàng. Nàng biết Châu cũng vậy. Tuy nhiên dường như tình yêu còn quá yếu nên nàng có thể chế ngự nó được. Nàng hiểu tới một lúc nào đó tình yêu sẽ lớn lên bằng với tình bạn và hai thứ tình cảm đó sẽ hòa hợp để hình thành một thứ tình tuyệt vời và vững bền. Đó là tình thương yêu giữa hai người bạn khác phái với nhau.
Thang máy ngừng lại. Cửa mở. Châu nhường cho bạn bước ra trước xong mới nói.
" Mình quẹo mặt phòng số 87...
Không riêng gì Khanh mà Châu cũng tỏ ra ngượng ngập và lúng túng khi bước vào phòng. Cả hai nhìn nhau mà mặt người nào cũng đỏ lên rồi sau đó lại quay đi. Cuối cùng Châu lên tiếng.
" Anh xin lỗi Khanh chỉ có một giường. Khanh ngủ trên giường còn anh ngủ trên sofa...
" Tội anh... Đau lưng chết...
" Anh cũng quen rồi... Khanh đi tắm rửa và thay quần áo xong mình đi ăn...
Trong lúc Khanh soạn quần áo Châu cười.
" Khanh phải diện cho đẹp nghe...
" Để làm chi?
" Để anh ngắm chứ làm chi...
" Anh ngắm rồi anh mê Khanh thời khổ lắm...
Châu nói với giọng buồn buồn.
" Chẳng thà anh mê Khanh mà khổ còn hơn không mê Khanh mà cũng khổ...
Khanh ngước lên nhìn và thấy Châu cũng đang nhìn mình. Hai người nhìn nhau. Dường như mắt người nào cũng long lanh ngấn lệ. Lát sau cúi đầu xuống Khanh ôm quần áo đi vào phòng tắm. Châu lặng nhìn theo vóc dáng mảnh mai. Không có gì hết ngoại trừ tiếng thở dài.
Quán nhỏ chừng hai chục bàn nằm dọc theo bờ sông thuộc khu ngoại ô của Baton Rouge. Nhằm ngày thứ hai nên không đông khách lắm. Đôi bạn được đưa tới chiếc bàn hai chỗ ngồi cạnh cửa sổ ngó ra bờ sông. Nhằm mùa thu nên cửa sổ được kéo lên mang chút lạnh hắt hiu của gió từ nước sông thổi lên. Không lạnh lắm nhưng cũng làm cho Khanh phải kéo cao cổ áo ấm của mình lên.
" Khanh lạnh thời mình đổi vào trong kia cho ấm...
Khanh lắc đầu.
" Lạnh nhưng Khanh thích. Khanh thích mùa thu và cái lạnh dịu dàng của mùa thu..."
" Với anh mùa thu đẹp nhất trong bốn mùa. Gió thu hiu hắt, lá vàng rơi...
Khanh cười.
" Khanh biết. Nó hợp với tâm hồn mơ mộng và lãng mạn của anh...
Người hầu bàn tới. Khanh gọi ly trà nóng và Châu cũng gọi trà nóng.
" Anh gọi cho Khanh món khai vị nghe... "
Khanh gật đầu cười vui sướng vì sự săn sóc của bạn. Khi người hầu bàn đem trà ra Châu gọi một dĩa Grilled Scallop và hai ly rượu chát. Chừng mười phút sau hai xâu scallop được mang ra. Chấm cục gân của con ốc vào dĩa muối tiêu chanh đoạn bỏ vào miệng mình xong vừa nhai Khanh vừa nói.
" Ngon. Em thích món này... Ăn nhiều mà không sợ lên cân...
Uống hớp rượu Châu cười.
" Khanh càng mập càng đẹp chứ có sao đâu...
" Xạo... Khanh mập như cái thùng phi anh có thương không?
Châu cười hì hì.
" Thương nhiều hơn nữa. Cứ nhìn Khanh tròn trịa như cái hột mít biết đi...
Khanh ré lên cười sặc sụa. Châu còn bồi thêm một câu nữa.
" Cứ nhìn Khanh tròn trịa như cái hột mít biết đi là anh thương Khanh nhiều hơn, anh cười nhiều hơn nữa. Khanh là niềm vui bất tận của anh mà
Khanh lại ré lên cười tới độ mặt đỏ au và nước mắt ứa ra. Đưa khăn lên chậm nước mắt nàng nói trong tiếng cười.
" Anh xạo. Sức mấy mà anh dám cặp kè với Khanh nếu Khanh tròn như hột mít
" Không tin Khanh cứ thử đi
Khanh xì tiếng dài.
" Ngu sao thử. Anh đừng có xúi dại
Cười lớn Châu gọi thêm dĩa gân ốc tai tượng và món cá hồng nướng cho hai người ăn chung với nhau. Chấm cục gân ốc tai tượng vào dĩa muối tiêu chanh Khanh cười đùa.
" Anh thích gân con ốc hả anh?
Châu cười chúm chiếm.
" Anh cần ăn gân để thành già gân
Câu nói đùa của Châu khiến cho Khanh không nhịn được phải bật thành tiếng cười. Vừa cười nàng vừa gật đầu vừa nói.
" Anh mà không già gân là anh quýnh không lại Khanh đâu...
Phải dằn lắm cả hai người mới không hét lên cười. Riêng Khanh phải đứng lên đi vào restroom để cười cho đã. Khi nàng trở ra thấy Châu đã ăn gần hết xâu gân ốc tai tượng.
" Anh ăn nữa không Khanh nhường cho anh ăn...
Châu lắc đầu cười.
" Thôi đủ rồi. Khanh cũng cần ăn để thành già gân... Không già gân là Khanh quýnh không lại anh đâu...
Khanh lại cười sặc sụa. Hết cười nàng năn nỉ.
" Khanh xin anh đừng chọc cho Khanh cười nữa...
Châu gật đầu.
" Ăn xong mình ra công viên đi bộ. Gần đây có công viên cạnh bờ sông đẹp lắm "
Khoảng nửa giờ sau hai người đi dài theo lối đi bộ dọc theo bờ sông. Hơn tám giờ song trời đã tối. Ánh đèn điện sáng mờ mờ dọi xuống dòng sông. Người đi lơ thơ. Trời lành lạnh. Ủ mình trong áo ấm Khanh im lặng đi bên cạnh Châu.
" Anh lạnh?
Châu cười nhìn vào mắt bạn.
" Không. Còn Khanh?
" Khanh cảm thấy ấm áp trong vòng tay của anh...
Châu bồi hồi và xúc động vì câu nói của Khanh. Không biết nói gì hơn anh xiết thân hình mềm ấm của bạn vào sát mình. Khanh ngước lên cười. Châu cảm thấy nụ cười của bạn sáng lên niềm hạnh phúc hiếm hoi.
" Bây giờ Khanh mới hiểu câu nói của anh. Bên anh Khanh cảm thấy lòng mình thật thư thả, thật bình yên. Khanh bằng lòng với tình bạn của chúng mình đang có. Sau này mình yêu nhau và được sống cạnh nhau; điều đó nhiều hơn sự mong ước của Khanh...
Hôn lên mái tóc thơm mùi hoa hoàng lan, mượt mà và óng ả dưới ánh đèn đường của Khanh, Châu thì thầm.
" Anh...
Châu ngừng lại. Khanh ngước lên như chờ nghe. Ánh mắt của nàng long lanh ngời tình tự, như mời mọc, như khuyến khích bạn thố lộ những gì thầm kín. Dừng lại bên gốc cây cạnh bờ sông Châu thì thầm.
" Anh muốn nhảy...
Khanh trợn mắt vì ngạc nhiên. Châu cười cười.
" Anh muốn hai đứa mình ôm nhau nhảy xuống nước
Khanh ré lên cười.
" Anh điên nhưng Khanh cũng muốn điên như anh
Ôm sát Châu vào lòng nàng thì thầm.
" Khanh lạnh. Mình về nghe anh...
Châu gật đầu. Hai người từ từ ra xe. Ngồi bên cạnh thấy Châu cứ liếc vào kính chiếu hậu hoài Khanh hỏi.
" Có chuyện gì mà Khanh thấy anh cứ nhìn vào kính chiếu hậu hoài?
Châu nói chậm và hơi có vẻ nghiêm trọng.
" Anh để ý là tự nãy giờ có một chiếc xe cứ theo sau mình hoài...
Khanh liếc nhanh bạn đoạn nghiêng người nhìn kính chiếu hậu. Nàng thấy một chiếc xe hiệu Impala làm bởi hãng Chevrolet đang theo sau mình cách chừng ba bốn chục thước.
" Anh quẹo phải đi anh
Châu hơi giảm tốc độ khi quẹo phải nơi ngả tư. Khanh cau mày khi thấy chiếc xe lạ cũng quẹo phải. Kinh nghiệm nghề nghiệp cho nàng biết là mình bị kẻ nào đó theo dõi.
" Anh nói đúng. Mình bị kẻ nào theo dõi. Không biết họ theo anh hay là theo dõi Khanh
Châu quẹo trái lần nữa và chiếc xe cứ bám theo xa xa. Trong lúc đó Khanh mở bóp của mình và nàng an tâm khi thấy khẩu Browning nhỏ nhắn đang nằm trong đó.
" Khanh tính sao
Châu hỏi nhỏ và Khanh cười vui.
" Kệ họ... Mình cứ về khách sạn... Sáng mai Khanh sẽ liên lạc với sở cảnh sát địa phương...
Tuy nói như vậy nhưng Châu thấy bạn im lặng suy nghĩ chuyện gì trong lúc anh lái xe về tới bãi đậu xe. Thay vì dùng thang máy Khanh lại nói với Châu về phòng bằng cầu thang và thỉnh thoảng cứ liếc chừng về phía sau lưng như có ý xem có người nào đi theo. Ngay lúc Châu mở cửa vào phòng nàng đặt tay vào cái bóp mở rộng. Sau khi bật đèn sáng nàng đi kiểm soát phòng tắm, tủ áo và cả dười gầm giường nữa. Cởi giày Khanh nằm lăn ra giường.
" Bây giờ anh còn đòi ngủ ở sofa nữa thôi?
Châu cười lớn.
" Ngu sao ngủ sofa. Ngủ trên giường nệm êm ấm lại có gối ôm
Vừa nói anh vừa buông mình xuống nệm đoạn vòng tay định ôm lấy bạn. Cười hắc hắc Khanh lăn ra xa.
" Khanh hổng phải là gối ôm của anh đâu. Đừng có ham...
Trườn người theo Châu cười hì hì.
" Vậy Khanh cho anh gác đỡ ghiền nghe
" Hông luôn. Cho anh thèm chảy nước bọt...
Khanh cười hăng hắc sau câu nói. Châu làm bộ thở dài.
" Khanh đâu có thương anh
" Thôi để Khanh suy nghĩ lại...
Như muốn chuyển đề tài Khanh cười tiếp.
" Anh lấy dùm Khanh cái laptop. Khanh muốn lên mạng
" Chi vậy?
Khanh đùa.
" Nói chuyện với ông văn sĩ của lòng Khanh...
Châu cười chúm chiếm.
" Ạ... Tình duyên của em với ông LSC tới đâu rồi. Anh hỏi mấy ông bạn văn của anh về LSC thời không ai có hình ảnh gì về ông ta hết...
" Khanh với ổng chỉ là bạn thôi. Bạn văn chương. Tuy nhiên anh mà không để ý tới Khanh sớm sớm là Khanh bồ với ông LSC. Lúc đó anh đừng có trách...
Châu cười lớn trước lời cảnh cáo của Khanh.
" Chừng nào Khanh hẹn gặp ông LSC Khanh dẫn anh đi theo để anh coi mặt và coi tướng ông ta dùm Khanh...
" Khỏi cần... Khanh biết ông ta đẹp trai lắm... Đẹp trai hơn anh nhiều..."
Khanh bật cười sau câu nói. Trong lúc nói nàng kín đáo để ý xem thái độ của Châu nhưng thấy anh vẫn giữ được cử chỉ tự nhiên không có vẻ gì giận dỗi hay ghen tức. Điều này khiến cho nàng cảm thấy là lạ rồi sau đó đâm ra buồn buồn. Nàng tự nghĩ hay là Châu không yêu mình, không để ý tới mình hoặc không có chút tình ý gì với mình.
" Ông ta mời Khanh Giáng Sinh này tới nhà ông ta chơi cho biết
" Ổng ở đâu?
" Ổng bảo nếu Khanh bằng lòng thời lúc đó ổng sẽ cho Khanh địa chỉ..."
Liếc nhanh Châu Khanh dọ ý.
" Anh nghĩ sao?
" Khanh nghĩ sao?
Khanh cười thầm khi nghe Châu tránh trả lời bằng một câu hỏi. Đồng thời nàng cũng nhận thấy nét mặt của bạn hơi có nét buồn thoáng qua nhanh. Tuy nhiên không biết suy nghĩ điều gì mà nét mặt của anh trở nên tươi vui cùng với câu hỏi vang lên.
" Khanh quen với ông ta bao lâu rồi?
" Khoảng hơn nửa năm...
" Ông ta có tỏ tình chưa?
Khanh cười.
" Chút chút
Thấy Châu nhìn mình chăm chú nàng cười giải thích.
" Ông ta bảo ông ta thích nói chuyện với Khanh, thích được nghe Khanh nói. Ông ta nói ông ta nhớ Khanh... Anh biết mà...
Châu tủm tỉm cười.
" Anh biết... Mới email qua lại mà còn như vậy huống hồ gì nói chuyện. Nghe Khanh nói chuyện trên điện thoại là ông ta sẽ ghiền, sẽ mê giọng nói ngọt như mật, như đường của em...
Khanh ngả lăn ra cười sặc sụa còn Châu thủng thẳng tiếp.
" Anh nghĩ Khanh chưa nên đi gặp ông ta...
" Tại sao?
Khanh hỏi trong lúc mở một cái email của LSC.
" Có nhiều lý do nhưng theo anh có hai lý do quan trọng. Thứ nhất Khanh đừng nên đi thăm ông ta mà nên mời ông ta sang thăm Khanh. Đừng tỏ cho ông ta biết Khanh dễ dàng quá từ đó ông ta có thể coi thường...
Khanh gật gật đầu cười như đồng ý với Châu.
" Thứ nhì còn quá sớm để cho hai người gặp nhau. Chưa thấy mặt mà ông ta đã mê, đã nhớ Khanh. Nếu bây giờ gặp nhau có thể ông ta sẽ ngất xỉu hoặc tăng blood pressure mà ngủm thời tội cho ông ta...
Không nhịn được Khanh ré lên cười. Dứt tiếng cười nàng nhìn Châu.
" Khanh có cảm tưởng là anh không muốn Khanh và ông ta gặp nhau...
Châu liếc nhanh người ngồi bên cạnh rồi buông gọn.
" Khanh khôn lắm
Khanh mỉm cười.
" Anh ghen phải không. Thú thiệt đi...
Nâng càm cô bạn gái lên Châu nói trong khi nhìn vào đôi mắt nâu long lanh với hàng lông mi dài.
" Không những khôn mà Khanh còn ngoan nữa. Khanh khôn ngoan lắm...
Khanh chớp mắt.
" Thú thiệt đi... Anh ghen?
Thấy Châu còn do dự nàng cười hăm he.
" Anh chịu thiệt đi. Anh phải nhìn nhận là anh ghen với ông LSC thời Khanh mới không gặp ông ta...
Châu gật đầu thay cho câu trả lời.
" Không được. Anh phải nói là...
Khe khẽ gật đầu Châu nói từng tiếng một.
" Anh ghen. Anh sợ ông văn sĩ đa tình và lãng mạn sẽ lấy mất Khanh của anh...
Khanh ré lên cười sung sướng và thỏa mãn khi nghe Châu thú nhận.
" Anh đừng lo... Ổng thích Khanh, mê Khanh nhưng Khanh không có tình ý gì hết. Khanh xem ổng như bạn...
" Khanh thích ông ta?
Khanh cúi đầu trầm ngâm vì thế nàng không thấy được cử chỉ hơi lạ của Châu. Anh như có điều gì băn khoăn, nửa như muốn nói mà nữa lại không rồi cuối cùng im lặng.
" Chút chút... Ít hơn anh...
Xoay cái laptop để màn ảnh đối diện với Châu Khanh cười.
" Anh đọc bài thơ ông ta gởi cho Khanh...
Châu dán mắt vào màn ảnh và thấy một bài thơ làm theo thể tự do với cái tựa Tháng 8 . Ngồi tựa lưng vào vách Khanh mỉm cười nhìn Châu gục gặt đầu và khe khẽ ngâm nga.
" Một ngày
ta tự hỏi
làm sao không trí nhớ
để đừng nghĩ về em
làm sao cho ta thôi
chút mộng mơ tội nghiệp
để không nhớ tên em
Một ngày qua
ta tự nhủ
thôi đừng có nhớ em
cho mình buồn đau hơn
làm sao ngủ yên giấc
để không thấy em cười
nỗi cô đơn lặng lẽ
ngấu nghiến trong hồn ta
Một ngày
một ngày qua
ta nghe
giọt nước mắt nào rơi
trong lẻ loi hồn ta
một ngày
một ngày qua
nhớ
càng lúc càng không xa
tình không chịu lìa xa
ta hỏi
nhớ?
hay thương người ta?
Ngâm nga xong bài thơ Châu gật gù.
" Hay... Anh ước gì anh làm được bài thơ như thế này để tặng Khanh...
Khanh cười chúm chiếm.
" Anh là thơ rồi nên anh đâu cần làm thơ...
Châu hơi nghiêng người và đưa tay ra nâng càm Khanh lên. Hai người nhìn nhau. Môi run đợi chờ. Hơi thở bắt đầu rộn ràng. Châu hôn nhẹ lên má. Khanh cười.
" Tại sao anh muốn hôn Khanh mà anh dừng lại nửa chừng?
Châu trả lời sau tiếng thở dài.
" Tại vì anh biết anh sẽ yêu Khanh không sớm thời muộn. Dừng lại nửa chừng vì anh cố gắng không yêu Khanh. Anh biết nếu yêu nhau mình sẽ khổ... Khanh sẽ khổ
Khanh vặn.
" Sao anh biết là Khanh sẽ khổ?
Châu cười buồn không trả lời. Khanh chồm người hôn lên má Châu. Nhìn đồng hồ nàng cười tiếp.
" Thôi đi ngủ. Mai anh còn phải thức sớm... Hai đứa mình ngủ chung giường nhưng anh đừng lầm tưởng Khanh là cái gối ôm của anh nghe chưa
Châu cười.
" Dạ... Anh xin nhớ... Khanh là Chief of Police chứ không phải là cái gối ôm của anh..."
Khanh ré lên cười hắc hắc trong lúc với tay tắt đèn. Qua ánh sáng mờ mờ của bóng đèn ngủ nàng thấy đôi mắt lá răm của Châu sáng lên nét quyến rũ và mê hoặc lạ lùng. Xoay người nằm nghiêng để cố không nhìn vào đôi mắt lá răm nàng hăm he.
" Ngủ đi... Đừng có lộn xộn... Bị đòn bi giờ...
No comments:
Post a Comment