_______________
NGUYỄN NGỌC HOÀNG
Sáng thứ Hai, 7 giờ
15’ ngày 19 tháng 2 nhằm mùng 4 Tết, tôi ngồi xuống chiếc ghế và mở chiếc
laptop với hai màn hình quen thuộc. Quen thuộc đến nhàm chán, nhàm chán đến
không thể thiếu, không thể thiếu đến như hơi thở ngày thường. Thật vô lý, thật
mâu thuẩn, phải không các bạn? Dường như trong mỗi cuộc đời chúng ta đi qua, mỗi
số phận chúng ta đã định, mỗi duyên nghiệp chúng cưu mang... cũng thật vô lý và
mâu thuẩn biết chừng nào?
Thường phải mất 2 giờ
để chuẩn bị những nối kết, cài đặt các phần mềm và bắt đầu thực hiện qui trình
phát triển, kiểm nghiệm kết quả. Nếu mọi qui trình suông sẻ, phần mềm sẽ tự động
nối kết, kiểm chứng các kết quả thật “chi li” đến từng dữ kiệm với “nút” thời
gian hàng ngàn, hàng triệu của “giây” (microsec, nanosec). Đến giai đoạn nầy
thì coi như các thiết kế phần mềm sẽ tự liên kết chức năng và kiểm soát lẫn
nhau. Nếu có “sự cố” trong quá trình kiểm định, chức năng tự động “hoàn chỉnh”
sẽ giúp thu thập dữ kiện sai soát, phân tích và sẽ tự sửa sai nếu cần. Đây là
giai đoạn các bạn có thể đọc email cá nhân hoặc “lướt mạng, đọc báo, nghe đài”
thoải mái!
“một ngày như mọi ngày của
tôi”
Tôi mở trang mạng nhà
Tha Hương như thường lệ, thấy ngay DVD Hoàng Vân chủ đề “Ru Em Từng Ngón Xuân Nồng”.
Chủ đề của bài hát một lần tôi yêu cầu cô Năm RG và đã được KT chuyển đến Tha
Hương bài hát này của Hoàng Vân. Hôm nay thì một DVD trọn cả chủ đề.
“...
Ru mãi ngàn năm, từng phiếm môi mềm
Bàn
tay em trau chuốt thêm cho ngàn năm,
cho vừa nhớ nhung...” (1)
Tiếng hát Hoàng Vân trầm ấm, ngọt ngào như rót vào lòng tôi nỗi thương nhớ ngàn lời không dứt. Một đời người thoáng chốc sẽ qua, chỉ có tình yêu là ngàn năm ở lại. Có bao nhiêu người đã đi qua cuộc đời bạn? Có bao nhieu khuôn mặt, nụ cười, ánh mắt đã làm bạn thương nhớ, bâng khuâng? Chắc là không phải ít, trong đời đầy hệ lụy, cưu mang? Một thời tuổi trẻ của tôi, của bạn, của chúng ta trong bao nuối tiếc, ngậm ngùi! Tôi đã yêu người và có người đã yêu tôi. Người tôi yêu đã phụ tôi và tôi cũng phụ người yêu dấu. Thời gian “tẩy xóa” dần dấu vết tuổi trẻ. Số phận, cơm áo đời người xây biết bao “mộ phần” của dĩ vãng trong ta. Năm tháng cứ ngỡ đã khuất lấp, vùi quên. Vậy mà trong chuỗi dài của đời sống, chợt một lần ai đó nhắc một cái tên. Một cái tên kéo mọi ngõ ngách trong ký ức, tôi như trợt chân, ngả quỵ vào một thời của quên lãng.
Có nhiều nỗi khổ đau
con người mong không phải gặp, phải đối diện. Những nỗi khổ đau lấp chìm mọi ước
mơ, mọi nhân phẩm của con người. Nhưng cũng có những niềm đau thương nâng cao
tâm hồn và mơ ước của chúng ta đến cùng tận tầm cao khác. Nỗi đau thương trong
tình yêu sẽ đưa các bạn đến tầm cao của hạnh phúc và mơ ước. Những tầm cao đó
không xa, không cao mà chỉ một cúi xuống, thật gần, thật gần, ôi “từng phiếm
môi mềm” một thuở!
“Ru
mãi ngàn năm, dòng tóc em buồn
Bàn
tay em năm ngón, ru trên ngàn năm,
Trên
mùa lá xanh, ngón tay em gầy...” (1)
******
Tôi choàng tỉnh khi
ngày đã muộn. Vệt nắng vàng yếu ớt vắt ngang thành cửa sổ. Mùi nhang khói
thoang thoảng đâu đây, đánh thức nhận giác tôi về hiện tại. Đã hơn năm giờ chiều
mùng 4 Tết. Tôi đã thiếp đi trên mặt bàn hai mươi phút, sau chuyến xe đò sáng sớm,
vất vả trở lại Sài-gòn. Rửa mặt tỉnh táo, tôi thu xếp lại mớ đồ ăn mẹ gói. Bánh
tét, chuối ngào đường, hộp thịt chà bong và mấy miếng khô cá sặc. Tôi dự định sẽ
ghé qua nhà trọ của Duy, chia cho hắn chút quà Tết. Duy quê ở Trà Vinh, trong
nhóm bạn thân “cắt máu ăn thề” của chúng tôi. Nhóm gồm: Duy, tôi, Trầm Hương, Từ
Dung, Liên và Dzoãn Cẩm Vân. Vụ “cắt máu ăn thề” là do ý kiến “quỷ quái” của Cẩm Vân. Vậy mà
được mọi người ủng hộ! Sau một năm “bằng hữu” thì chúng tôi thành hai cặp đôi:
tôi và Trầm Hương, Duy và Cẩm Vân. Chúng tôi yêu nhau tha thiết, “thề non hẹn
biển” và như mọi chuyện đã định, đã an bài. Trầm Hương mang trong người hai
dòng máu: dòng sông nước miền Tây hiền hòa (cha người Long Xuyên) và nửa Công Tằng
Tôn Nữ của mẹ đất thần kinh. Hơn một năm yêu nhau, tôi và Trầm Hương không chỉ
là những lá thư, những nắm tay, những nụ hôn... mà đă thuộc về nhau. Một vài
ngày không gặp, là quây quắt, là không chịu nổi... Có lần tôi nói với Trầm
Hương: “Anh không chỉ nhớ em đâu. Anh “thèm” em từng ngày, từng giờ”. Nàng đấm
vai tôi: “Anh ăn nói “vô duyên”, thô tục!”. Rồi Trầm Hương ôm chặc lấy tôi. Rồi
tôi và Trầm Hương lại thuộc về nhau, tưởng chừng như... Cho đến một hôm tôi ghé
nhà Trầm Hương và gặp người đàn ông đó. Nàng giới thiệu là bạn mới quen và cùng
quê với mẹ. Giao, Huỳnh Nam Giao khoảng trên ba mươi, có giọng nói Huế rất đậm
và ấm. Giao đang công tác ở phòng giáo dục
huyện Tân Bình, ngoại thành Sài-gòn. Trầm Hương không nói gì thêm và né tránh
nhìn, chạm ánh mắt tôi suốt hôm đó. Nàng cũng không cầm chân khi tôi cáo biệt,
ra về. Buổi chiều trời đầy nắng, nhưng lòng tôi trĩu nặng những giọt mưa lòng.
Trong đôi mắt thiết tha ngày nàó, nàng vội quay lưng. Bờ môi quấn quit, ngất
ngây đến ngột thơ, người đã phụ tôi không đành. Mùi hương một thời con gái, Trầm
Hương đã rũ lại sau lưng. Tôi vẫn không hiểu, một đời không hiểu. Vài tháng sau
họ làm đám hỏi và nghe đâu đám cưới sẽ tiến hành trong những ngày sắp tới. Quá
đột ngột, quá nhanh “như chạy tang” (chữ của Duy và Cẩm Vân). Trầm Hương có hẹn
gặp vài lần, không muốn mình xót xa hơn và nàng khó xữ nên tôi im lặng như
không có. Trái tim tôi không biết lý luận. Nếu Trầm Hương đã tìm được một tình
yêu thật sự, một hạnh phúc mai đầy, tôi dù có buồn đau đến đâu cũng đành chấp
nhận. Chấp nhận không oán trách, vì tôi yêu Trầm Hương tha thiết một đời này.
Tôi giống mẹ, từ diện mạo đến tính tình. Nhưng tôi yếu đuối và không “kiêu hảnh”
được như bà. “Con trai giống mẹ thì khó ba đời”, Trầm Hương thường nói, “nhưng
có em thì anh không phải lo. Em tuổi ngọ, mạng kim sẽ hóa giải hết những xung
khắc đó!”. Bây giờ thì ai hóa giải “cái khó ba đời” cho tôi?
Chiều nay định qua
Duy cho mớ đồ ăn Tết, còn nhờ hắn gửi lại cho Trầm Hương tất cả thư từ nàng viết
cho tôi. Cả một gói không ít. Tôi muốn Trầm Hương thật sự yên tâm với hạnh phúc
mới. Hơn nữa tôi đã đọc gần như thuộc hết tất cả bức thư của nàng. “Con đừng cố
giữ những gì không thuộc về con”, mẹ luôn nhắc nhở tôi. Có tiếng gõ cửa nhẹ.
Tôi quay lại nhìn ra. Cánh khép hờ, chợt mở rộng, là Trầm Hương. Trầm Hương
đang trước mắt tôi, sắc đẹp, thắp sáng căn phòng như những lần. Nàng đứng sửng
nhìn tôi. Không biết bao lâu, tôi và Trầm Hương đứng lặng nhìn nhau.. . Cho đến
khi ý thức được, Trầm Hương ôm chầm lấy tôi. “Em nhớ anh... nhớ anh...”, khối nặng
đẩy tôi lảo đảo ngồi vội xuống chiếc ghế để hờ. Trầm Hương ngã quỵ vào lòng tôi
nức nở. Mái tóc dày đen, phủ xuống chiếc áo dài màu lam sậm run nhẹ từng cơn. Đầu
óc, cơ thể tôi trống rỗng, bất động. Trầm Hương ngước lên, nắm chặc hai bàn tay
tôi ve vuốt đôi mắt to đen trũng nước, lần xuống sóng mũi, môi nàng hé mở. Làm
sao oán giận, đau buồn với khuôn mặt đẹp trong lòng tay tôi nâng niu, ấm áp. Những
ngón tay dài thon dại như đang cố giữ mãi mười ngón tay tôi không nở. Trầm
Hương kéo đôi tay tôi đặt vội trên bờ ngực trái của nàng. Bờ ngực mềm mại bao
ngày nồng thắm. Tôi cảm nhận trái tim bé nhỏ của Trầm Hương đập từng nhịp rộn
ràng, đứt khoảng. Môi Trầm Hương mấp máy từng chữ, từng chữ để tôi đọc được
trong lặng câm khoắc khoải: “Em yêu anh. Mãi mãi yêu anh... Đừng oán hận
em”! Và nước mắt tôi đã rơi, rơi yếu đuối
dịu vợi trên khuôn mặt người thôi yêu dấu. Tất cả vẫn chìm trong lặng lẽ. Niềm
im lặng khôn cùng, như chợt bờ môi gắn
chặc rồi rời vội khuất nhanh. Trầm Hương đi thẳng như chạy, vọng lại những bước
chân từ biệt theo bậc thang gác trọ của tôi.
Nhìn qua khung cửa sổ, tôi dõi theo dáng nàng in dài cuối chiều nắng tắt.
Buổi chiều nhẹ tênh, sao lòng tôi sóng vỗ theo người. Tôi như chợt đánh rơi chiếc
bình thủy tinh quý báu, tan vụn dưới chân. Mọi an ủi, dỗ dành không có ý nghĩa,
không dịu trong tôi nỗi mất mát một đời không đầy lấp. Bóng Trầm Hương đã khuất
đầu con ngõ hẹp. Chỉ còn lại tôi và bóng chiều dần tắt. Tôi quay lại nhìn những
xấp thư đã không nỡ trao người. Quá đủ cho mọi nỗi đau, những lá thư trao trả sẽ
là những vết dao đâm trái tim đang rướm máu. Nhưng tôi cũng không thể giữ lại,
cưu mang thêm số phận của đời nhau. Từng lá thư bốc cháy trong chiếc thau nhôm,
như hương khói đưa tiễn tình tôi vào dĩ vãng. Mãi mãi tôi không hề oán hận. Mãi
mãi tôi giữ tình yêu em một góc trọn đời này. Hãy bay cao, tan biến vào không
gian mọi tận cùng nỗi nhớ, tôi mãi yêu em! Đó là lần cuối cùng tôi chia tay Trầm
Hương, chiều mùng 4 Tết năm Bính Thìn,
1976.
“...
Ru mãi ngàn năm, từng ngón xuân nồng
Bàn
tay em năm ngón, anh ru ngàn năm
Giận
hờn sẽ quên
Dáng
em trôi dài, trôi mãi trôi trên ngàn năm.. .”
(1)
Để chiều nay, hơn bốn
mươi năm sau, tiếng hát của HV đã đưa tôi về với khung trời dĩ vãng, của tình
yêu tôi một đời không dứt. Tất cả cũng nghiêng trôi, theo dốc thời gian cuộc đời
hun hút. Những vết thương của tình yêu luôn để lại trong ta những kỷ niệm không
quên, một đời nâng niu những hương phấn tỏa theo người. Ở đây hay ở đâu, người
đi hay ngồi lại bên đời, hãy tha thiết và âu yếm gọi tên nhau, nầy hởi cố nhân
ơi!
“..
.Chờ nhau hoài cố nhân oi,
Sương
buồn che kín nguồn đời
Hẹn
nhau một kiếp xa xôi
Nhớ
nhau muôn đời mà thôi!
Thời
gian tựa cánh chim bay
Qua
dần những tháng cùng ngày
Còn
đâu mùa cũ êm vui?
Nhớ
thương biết bao giờ nguôi? (2)
(viết xong tối mùng 7 Tết Mậu Tuất - tháng 2, 2018)
NNH
(1) Ru
Em Từng Ngón Xuân Nồng – Trịnh Công Sơn
(2) Hoài
Cảm – Cung Tiến
2 comments:
Lại thêm một chuyện tình buồn !
Nói tóm lại có những bài hát đã thắp lại nổi nhớ và kỷ niệm những chuyện tình buồn của thầy NNH hé.
Cô 5 RG
Post a Comment