_________
"Tôi và tiếng mưa đêm ..." được viết năm 2013 và đã post trên Trang Nhà TH, nay xin post lại để đọc giả vào TH sau nầy có lần đọc bài viết của HTTL
Xin chân thành cám ơn và kính chúc quý Thầy Cô cùng bạn đọc TH một cuối tuần thật hạnh phúc và chan hòa niềm vui
HOÀNG THỊ TỐ LANG
https://app.box.com/s/okp6mg1mx2lfkvkmmn22 |
Mưa từ sáng đến giờ vẫn chưa dứt. Mưa rỉ rả. Từng giọt thánh thót qua song cửa như một bản đàn tuyệt dịêu bất tận. Cả nhà đi vắng hết rồi. Một mình tôi trong đêm nghe mưa và nhìn mưa. Đêm nay là rằm. Trăng không sáng nỗi với đêm mưa như thế nầy. Trăng lặn về phương nao đêm nay? Tôi thèm nhìn trăng lên từ bờ sông bên kia. Đêm đẹp một cách lạ lùng. Tôi nghe lòng thanh thản trong mưa. Từng giọt nước hắt hiu ngoài trời như tôi đang thả từng nỗi buồn bay xa. Bay thật xa ...
Đêm thật yên lặng. Đêm huyền dịu vô cùng. Tôi thả hồn đắm chìm với tiêng mưa tí tách rõ mồn một trong đêm. Tiếng điện thoại reo vang phá tan dòng suy nghĩ của tôi. Con tôi từ Cali gọi về hỏi thăm Mẹ. Con kể chuyện Cali, con kể những chặng đường con đi qua, những chặng đường con đến. Con bé giống tôi ngày còn trẻ. Như ngày ấy mấy tháng hè Mẹ mong con gái Mẹ ở nhà với Mẹ thế mà tôi có ở nhà chơi với Mẹ đâu. Tôi cũng đi như con bây giờ. Chân tôi là chân đi mà. Tôi ngày xưa như thế nào thì con ngày nay như thế ấy. Con bé nhí nhảnh líu lo, tôi thấy trong con là cả một trời hạnh phúc.
- Mẹ đang làm gì vậy. Nói con nghe đi?
- Ờ Mẹ đang ngắm mưa và nghe mưa rơi con gái ạ.
- Oh! So Romantic Mẹ.
- Rồi mẹ có lấy dù đi dưới mưa không?
Con đưa tôi về một hình ảnh nào đã xa chợt về trong lúc nầy. Ngày còn bé tôi hay mong trời mưa để che dù đi dưới mưa . Chả biết sao còn bé mà tôi có cái thích lạ lùng như thế. Tôi còn nhớ cây dù màu tím có những bông hoa trắng xinh xinh thật dễ thương mà hôm nào Ngoại dắt cháu đi mua ở quán Cô Năm trong nhà lồng chợ như người bạn thật thân của tôi thời thơ ấu. Ngày còn thơ tôi là một đứa trẻ chịu nhiều thua thiệt và đầy mặc cảm. Do đó tôi khôn hơn tuổi đời của mình . Chuyện gì của tôi tôi cũng hay kể cho con tôi nghe. Mẹ con tôi vui như thế ấy. Ngoài tình Mẹ con, con còn là một người bạn nhỏ để tôi tâm sư, chia xẻ nỗi niềm. Nghe con đùa với Mẹ và tiếng cười của con bé làm tôi cũng phải cười và ngầm nghĩ "Sao nó giống mình đến thế ..." Ôi cái thời thơ ấu đã xa quá rồi. Thời gian có dừng lại với ai đâu mà sao mãi bận lòng với những thiệt hơn, với những hệ lụy của cuộc đời. Hình như tôi đã tìm thấy một chút ánh sáng ở cuối đường hầm. Tiếng chuông mỗi đêm trước giờ tụng kinh cho tôi một thức tỉnh nào đó sau bao năm như người đi trong đêm không thể tìm cho mình một lối đi yên bình và không lạc lối .
Tiếng chuông huyền dịu đưa về nhất tâm
Trong đêm mỗi lần gióng chuông và đọc 2 câu kệ nầy tôi nghe yên ổn lạ thường. Mẹ tôi nói đúng lắm lâu nay tôi như người mài miết đi trong cơn mê. Giờ là đến lúc tôi quay về. Tôi phải quay về ...
Cuộc sống không đầy trăm tuổi chẵn.
Lo chi ngàn kiếp chuyện xa xôi.
Hai câu trong bài kệ đọc mỗi đêm để tôi thấy lại tôi khoảng thời gian mấy mươi năm qua. Chuyện chưa tới ngày mai tôi đã lo ngày mốt. Thế mà có được gì đâu. Lo cho đến hai thứ tóc trên đầu mà mình không hay biết. Lo cho đến từng tuổi nầy để rồi phút chốc ngoảnh lại thấy mình mất mát nhiều hơn là được mà thật ra bây giờ đối với tôi được hay thua không có nghĩa lý gì cả ngoài niềm mong sự bình an của tâm hồn . Là sự tha thứ. Là sẽ lãng quên tất cả buồn phiền từ ai đem đến để nghe một hạnh phúc nào đó cho mình, cho riêng mình
Và trong tiếng mưa đêm nay. Trong yên lặng quạnh vắng một mình như thế nầy tôi thực sự nghe một nỗi bình an hạnh phúc nào đó. Vâng tôi đã thả hết nỗi buồn trôi theo tiếng mưa. Mưa đã rửa sạch hồn tôi. Mưa đã cuốn hút nỗi buồn, nỗi đau đớn của ngày tháng qua bay xa đi . Tôi nghe tiếng mưa như tiếng cười rộn ràng của một cõi hạnh phúc nào mà tôi sẽ bắt gặp trong khoảng đời sắp tới. Phải vậy không? Tiếng mưa rơi trong đêm. Ơi tiếng mưa rơi trong đêm. Đó là những nốt nhạc bổng trầm kỳ diệu. Đó là những hạnh phúc với tôi trong ngày tháng nầy. Tôi đã bao lần tự hỏi mình như thế. Một vị thiền sư đã nói "Đừng quay về quá khứ. Đừng nghĩ đến tương lai. Qúa khứ thì qua rồi , tương lai thì chưa đến. Hãy an trú trong hiện tai ...?Tôi đang thực hành điều nầy từng bước, từng ngày và tôi thấy một niềm tin yêu nào đó đã nhen nhúm lên sau bao ngày tháng đắm chìm trong con đường đi hình như không có lối thoát.
Vâng thì lệ trời rơi xuống và lệ người nở hoa phải không Thầy? Đêm nay những giọt mưa lòng buồn bã bao lâu nay sẽ ngừng trôi chảy, muôn vạn đóa hoa tim sẽ bừng sống dậy, và hơn lúc nào hết tôi nghe lòng thật thanh thản, thật bình yên.
Ánh trăng đang mượt mà chảy êm đềm trong tôi từ lúc nào ....
Ánh trăng đang mượt mà chảy êm đềm trong tôi từ lúc nào ....
1 comment:
Chao ơi Cô cũng thật nhà văn?
Uớc chi cô cũng là chi Hăng
Tôi hóa thân thành chú Cụi
Thơ văn hòa điệu chốn cung Trăng
HTL
Post a Comment