Thuở ban đầu hơi ngố ấy, đến chừ dễ mấy tôi lại quên, vâng dạo đó tôi bạo phỗi cầm bút làm liều viết lách và lân la làm quen với vài tờ báo ở Cali tính đến nay gần một thập niên.
Năm đó tôi sang Cali ăn tết ta, cũng là lần thứ hai tôi trở lại Sàigòn Nhỏ.
Sau hai tuần du sơn du thủy, ngày về cả nhà đưa tôi đi ăn sáng ở một quán cháo trong khu chợ ABC.
Ra về cô em mua cho tôi xôi nếp than, bánh bao, nó nói lên máy bay ăn cho bỏ thèm, kèm theo tờ báo việt ngữ, đọc cho biết tin tức ở đây.
Yên vị trên máy bay tôi đọc báo, từ tin tức cho đến rao vặt không bỏ sót mục nào cả, đọc đến mỏi mắt và thiếp đi, trong giấc ngủ chập chờn, tôi thấy cô em chở tôi chạy vòng vòng xóm Bolsa.
Ngọn mía, ngọn bắp, buồng chuối nhà ai ló khỏi bức tường rào, cô em giải thích, mấy căn nhà đó là của phe ta, mít mình (tiếng lóng đọc từ chữ Anamite mà tây thuộc địa gọi dân VN) đi đâu cũng mang theo một góc quê nhà.
Ghé vào tiệm chè, tôi mua chuối xào dừa, thêm bịch chè đậu ván, ờ lấy thêm cơm rượu xôi vò …
Sau hai tuần du sơn du thủy, ngày về cả nhà đưa tôi đi ăn sáng ở một quán cháo trong khu chợ ABC.
Ra về cô em mua cho tôi xôi nếp than, bánh bao, nó nói lên máy bay ăn cho bỏ thèm, kèm theo tờ báo việt ngữ, đọc cho biết tin tức ở đây.
Yên vị trên máy bay tôi đọc báo, từ tin tức cho đến rao vặt không bỏ sót mục nào cả, đọc đến mỏi mắt và thiếp đi, trong giấc ngủ chập chờn, tôi thấy cô em chở tôi chạy vòng vòng xóm Bolsa.
Ngọn mía, ngọn bắp, buồng chuối nhà ai ló khỏi bức tường rào, cô em giải thích, mấy căn nhà đó là của phe ta, mít mình (tiếng lóng đọc từ chữ Anamite mà tây thuộc địa gọi dân VN) đi đâu cũng mang theo một góc quê nhà.
Ghé vào tiệm chè, tôi mua chuối xào dừa, thêm bịch chè đậu ván, ờ lấy thêm cơm rượu xôi vò …