Friday, May 31, 2024
Thursday, May 30, 2024
Cà phê không đường- Nguyễn Vĩnh Long
Wednesday, May 29, 2024
TRỞ LẠI TRƯỜNG XƯA
TRỞ LẠI TRƯỜNG XƯA
tặng bạn bè tôi
Tôi run rẩy bước lên cầu thang vắng
Hành lang xưa hun hút bóng thân gầy
Em đâu mất áo dài bay giữa nắng
Gió bỗng buồn lặng ngắt dưới hàng cây
Tôi trở lại đoạn đường xưa tới lớp
Tuổi sáu mươi năm tháng hững hờ trôi
Khung trời đó vẫn xanh ngoài cửa chớp
Tôi giật mình bóng đổ một mình tôi
Bàn học cũ phai rồi hình xưa khắc
Bài thơ tình thuở ấy ngập ngừng yêu
Vệt nắng quái vô tình như muốn nhắc
Ánh mắt nhìn và tiếng trái tim kêu
Tôi thơ thẩn giữa sân trường lặng lẽ
Ngó trúc vàng vơ vẩn nhớ hôm xưa
Khi quay lại bỗng thấy mình cô lẻ
Quá khứ đầy, sao gọi mãi không thưa!!!
Em chắc hẳn tóc mây giờ điểm bạc
Bước chân run môi thiếu bớt nụ cười
Tôi tiều tuỵ bởi đời nhiều lầm lạc
Vẫn nghĩ rằng em mãi tuổi đôi mươi
Bạn bè cũ bây chừ tan tác cả
Vĩnh Biệt Trần Hoài THư
Trần Hoài Thư mất rồi,
sáng hôm qua, tại North Plainfield, New Jersey,
Tôi nhận được tin
lòng chết lặng!
Chị Yến mới mất đây mà!
Anh tôi ở vùng anh cũng mới mất đây mà.
Rồi anh, Trần Hoài Thư có tên rất đẹp: Trần Quí Sách!
Coi như “Vách có tai, dừng có mạch”, tôi có thêm một tin buồn là vậy!
Những thân tình như hoa tuyết bay!
Những nhớ nhung còn cái bóng hao gầy…
Anh với tôi có hai lần tay bắt,
Dịp anh chị về Nam California cách nay mười lăm năm…
Advertisement
Một tấm bia đặt ở nghĩa trang không có,
Cái bình tro để ở Chùa có tồn tại hay không?
Tôi từng đi vòng vòng ở Chùa Bát Nhã Santa Ana,
thấy bình tro ông Cai Hương địa chỉ 31 Phan Đình Phùng Đà Lạt,
lăn lóc…
Mùa Hè năm nay, 2024,
ông Trời cứ khóc…, sáng sáng mưa phùn bay.
Tôi không tin chị Yến mất,
không tin anh tôi mất,
không tin Trần Hoài Thư mất!
Tất cả ra đi không lật đật
Tuổi già thì hạnh phúc tựa như sương…
Nhưng tôi biết tôi buồn:
Anh với tôi một tuổi, một nghề Thầy Giáo, một thời Sinh Viên Võ Khoa…
Hai đứa mình đều sống ở rừng già
Hai đứa mình còn sống, chỉ có rừng tàn tạ.
Nay anh là một cánh rừng vỗ cánh…
Mai mốt thì tôi! Rừng ơi… rưng rưng anh nhỉ?
Rừng ơi
Rưng rưng gió rung…
Coi như xa nhau gió ít lạnh nhiều!
Sáng sáng mùa Hè ở California ảnh hưởng bão xa, lạnh ngắt. Mình xa nhau, là có thật!
Chia tay… mây ở đầu non ấy,
nước cuối sông này một dải khăn!
Trần Vấn Lệ
PHỞ MINH. Tác giả Đỗ Duy Ngọc
MIẾU NĂM BÀ Ở XÓM TUI. ( Hai Hùng SG).
MIẾU NĂM BÀ Ở XÓM TUI.
( Hai Hùng SG).
*
Xóm cũ của tui ở ngày xưa có một ngôi miếu thờ Năm Bà Ngũ Hành, (theo truyền thuyết mỗi bà mang một mạng gồm: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ ) tương tự như Thành Hoàng của xóm nhằm phù hộ độ trì cho dân lành được an lành may mắn trước những tai ương nghịch cảnh xảy ra trong đời sống hàng ngày, ngôi miếu này cũng khá linh thiêng, bởi bà con trong xóm làm ăn hoặc khi cuộc sống có điều gì trắc trở, họ đều gửi niềm tin vô Năm Bà, họ đem nhang đèn bánh trái đến cúng kiếng, quả nhiên một thời gian sau những điều cầu xin này được như ý, điển hình nhất là gia đình cô Ba Chà bán vải vóc ở chợ Bà Chiểu, ngày nào cũng vậy trước khi ra chợ để bắt đầu cho một ngày buôn bán, cô Ba đến ngôi miếu thay nước cúng đốt nhang khấn vái thành tâm vô cùng.
Tuesday, May 28, 2024
Có thực "Sài Gòn cái gì cũng có" không? Tác giả Nguyễn Gia Việt
Có thực "Sài Gòn cái gì cũng có" không?
Tác giả Nguyễn Gia Việt
Một đề tài đã thành nhiều chủ đề và có bạn còn lấy làm tựa cho những cuốn sách in ra và bán,Sài Gòn không thiếu cái gì,cái gì cũng có
Mà thiệt,Sài Gòn không thiếu cái gì hết.Bạn ra Nha Trang,ra Vũng Tàu ăn hải sản,ốc này nọ,nhiều khi phát bực vì nó mắc mà không như ý,nhưng về Sài Gòn thì bảo đảm có quán vừa lòng hả dạ,đồ vừa tươi,vừa ngon,vừa phải chăng,bà chủ quán hề hà xởi lởi,mấy em phục vụ vừa đẹp vừa nết na duyên dáng nữa
Bạn sống giữa Sài Gòn,bạn thèm cái gì cũng có,đặc sản mọi miền có hết.Dân Bắc thèm thịt chó mời qua Bảy Hiền,Phan Huy Ích,Quang Trung,thèm bánh đa cua qua sân bay.Còn thèm đồ Huế thì đầy ,từ quận 1 qua Phú Nhuận đầy đủ bánh bèo,bánh nậm kiểu Huế luôn,bún bò cũng kiểu Huế với cọng bún nhuyễn rức nhỏ xíu,có luôn trái vả chát chát
Công Trường Chiến Sĩ I Ca Sĩ Đặng Phước Hải I Nhạc Lê Xuân Mai I Thơ Trần Quốc Bảo
Tôi đang đứng, giữa Công trường Chiến sĩ
Những bạn bè xưa, giờ đã không còn
Một nơi nào đó, Người đang yên nghỉ
Góc nghĩa trang, hay…đáy biển, sườn non.
Khẩu súng, lưỡi lê, chắc nay hoen rỉ
Cái nón sắt, lũng vài lỗ đạn tròn
Bình bi-đông, làm sao mà bẹp dí
Đôi giầy saut há mõm, đế vẹt mòn.
Nhưng số quân hiện rõ, vẫn còn ngon !
Chiếc poncho đâu rồi ? không thấy nhỉ!
Chắc quấn thân anh, tan rã chẳng còn.
Tôi đang đứng trước Công trường Chiến sĩ
Nước mắt chảy dài, nghĩ đến Nước non
Ôi! Việt Nam ! Quê hương tôi yêu qúi
Mà bây giờ, sao … tan nát héo hon?
Vào sinh ra tử, mấy chục năm tròn
Rồi cuối cùng, vào vòng quay thế kỷ
Mất Quê hương … tôi mất cả Sài gòn!
Tôi chăm chú, nhìn tượng Người Chiến sĩ
Chợt hiển linh, mặt vẫn nét sắt son !
Ánh mắt Người bỗng bừng bừng dũng khí
Như thuở nào, xung trận giữ Giang sơn!