Tuesday, December 9, 2025
Nhớ Mỹ Tho - Thơ Dư Thị Diễm Buồn - Diễn ngâm Hồng Vân
TIN BUỒN
TIN BUỒN : nhà văn TRÀ LỦ (Canada) đã cưởi hạc bay về thiên thai
Monday, December 8, 2025
̣Đậu Ở Tim Em Thơ Chương Hà Nhạc Suno AI - ChatGPT
Mời quý thân hữu thưởng thức trong điệu Tango nồng nàn ,sôi động, nhưng cũng chất chứa nỗi dịu dàng, đầm thấm ,êm đềm của tình yêu ,bài thơ tôi, chuyển phổ nhạc và trình bày bởi ChatGPT/Suno AI
Sunday, December 7, 2025
Saturday, December 6, 2025
GIÁNG SINH BÊN BỜ VŨNG ÁNG
ĐIỆP MỸ LINH
Ba chữ Ga Hải Phòng vừa khuất, Đông khép mắt, muốn giữ lại trong lòng hình ảnh của Hải Phòng. Bất ngờ, tiếng violon nỉ non từ Iphone của Ngân Hà – vợ của Đông – rồi tổng hợp âm thanh của piano và nhiều nhạc cụ nhẹ cùng hòa vào, tạo nên dòng nhạc thiết tha, mượt mà như từng lượn sóng rạc rào ve vuốt giải cát vàng. Chỉ vài tích tắc thôi, giọng soprano vút cao: “Lìa xa thành đô yêu dấu, một sớm khi heo may về… Nhìn em mờ trong mây khói, bước đi nhưng chưa nỡ rời…”(1). Đông chợt cảm thấy bồi hồi, xót xa như ai đó vừa khơi dậy từ tâm thức sâu thẩm của chàng hình ảnh chàng đang bịn rịn chia tay với cô hàng xóm tên Yến, tại Hải Phòng, khi chàng theo gia đình xuống tàu “há mồm”, di cư vào Nam, năm 1954.
Bánh Mì Nửa Ổ - Đoàn Xuân Thu
Đoàn Xuân Thu

Bảo Huân
Tản văn của một người cha kể lại ký ức tuổi thơ đầy nước mắt và lòng biết ơn người bạn nhỏ.
Năm tôi 13 tuổi, tôi mang trong lòng một nỗi xấu hổ mà chẳng biết nói cùng ai. Gia đình tôi nghèo đến mức nhiều ngày tôi đến trường mà trong cặp không có lấy một mẩu thức ăn. Giờ ra chơi, trong khi bạn bè vui vẻ mở hộp cơm trưa – nào là táo đỏ, bánh quy, ổ bánh mì kẹp thịt – tôi chỉ biết ngồi lặng thinh. Tôi giấu ánh mắt mình sau trang sách, giả vờ như đang mê mải đọc, để không ai thấy chiếc bụng trống rỗng đang sôi lên vì đói. Nhưng cơn đói không chỉ ở dạ dày – nó lan ra cả trong tim, nơi nỗi xấu hổ âm ỉ từng ngày.
Friday, December 5, 2025
Mùa Thu Nào ở lại
Thương môi nào đã lỡ
Thursday, December 4, 2025
Miền Trung Lũ Ngập Nhưng Lương Tâm Ai Vẫn Khô Hạn?
Có lẽ chưa bao giờ cảm giác bất lực lại trĩu nặng như những ngày này, khi mở bất kỳ trang tin nào cũng thấy hình ảnh nước đục ngầu phủ lên mái nhà, người ta ngồi co ro trên nóc tôn, gương mặt trắng bệch vì lạnh, vì đói, vì sợ. Miền Trung, dải đất gầy guộc mà tôi từng lớn lên, vốn đã quen với điệp khúc “năm thì mười hoạ bão lũ”, bỗng dưng những năm gần đây như bị đẩy vào tâm điểm của một trò thí nghiệm tàn nhẫn: lũ hết đợt này đến đợt khác, nước hết dâng lại rút, rồi lại dâng, mỗi lần là thêm vài chục sinh mạng, thêm vài chục ngàn căn nhà ngập sâu, thêm vài trăm ngàn phận người trắng tay.
Một Đất Nước, Hai Tâm Hồn ? - Đỗ Duy Ngọc
Một Đất Nước, Hai Tâm Hồn ? - Đỗ Duy Ngọ
Khác biệt vùng miền trong văn hóa Việt hậu thống nhất
Một người miền Bắc lần đầu vào Sài Gòn có thể thấy người ta nói năng bỗ bã, ăn mặc thoải mái, sống nhẹ như mưa bụi. Một người Nam ra Hà Nội, bối rối với những “dạ – vâng – anh – chị – em – cháu – cô – chú – bác – thưa – gửi” lắt léo như mê cung. Họ đều ở Việt Nam. Nhưng có lúc, họ không nghĩ vậy.
Wednesday, December 3, 2025
Tuesday, December 2, 2025
Lời Tử Sĩ
Thơ: Trần Quốc Bảo - Nhạc: Trần Chương Lương - Ca sĩ Quốc Cường trình bày
Lời Tử Sĩ
“Tạ ơn em đến thăm anh”
Thơ Trần Quốc Bảo
Nằm ngoan, ôm nấm cỏ xanh trên mồ!
Mùi hương lan tỏa mơ hồ,
Thấm vào lòng huyệt, thơm tho nồng nàn.
Thôi em! Xin chớ khóc than,
Để hồn anh được bình an miên trường!
Tình mình, chẳng trọn yêu thương,
Biệt ly nhau, giữa đoạn đường thanh xuân
Anh xin chịu lỗi muôn phần,
Làm em đứt ruột bao lần xót thương!
Anh nằm xuống giữa chiến trường!
Dâng lên Tổ Quốc, máu xương hình hài.
\
Tình nhà, tình Nước: hai vai,
Đáp đền chỉ một, trong hai mối tình!
Trận tiền, thập tử nhất sinh,
Bỏ em đành đoạn, một mình lẻ loi!
Bơ vơ góa bụa nửa đời,
Khăn tang ủ rũ, bời bời tóc xanh!
Tạ ơn em, đến thăm anh,
Hai dòng nước mắt, tưới xanh cỏ vàng!
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của tác giả:
quocbao_30@yahoo.com

