Hai Hùng
SG
Tui xin mượn tên nhạc phẩm "Những
ngày xưa thân ái" của nhạc sỹ Phạm Thế Mỹ làm tựa cho câu chuyện dưới đây,
nhằm để diễn tả lại đoạn đời của tuổi thơ tui sống và lớn lên ở nơi này,
đó là vùng đất ven đô bởi nó mang dấp dáng của xóm làng vùng quê miền nam, lại
có chút hơi hướng của thị thành, nơi tui muốn đề cập là con đường đất đỏ ở
miệt Gò vấp cũng là nơi mình mở mắt chào đời.
Ba má tui vốn là cư dân miền Lục
tỉnh, Ông nội tui là ông Phán Ngọ sinh sống lâu đời ở Làng Bình Đức thuộc thị
xã Long Xuyên ngày xưa, thời những năm đất nước chìm trong khói lửa, như những
người con yêu nước khi quê cha đất tổ bị ngoại xâm chiếm đóng, ba má tui
cũng theo phong trào kháng chiến chống Pháp, mỗi lần khi lính Pháp đi tuần bố
ráp, ba má phải cho ông anh tôi chui vô đám ô rô cốc kèn để lẫn tránh, khi lính
Pháp rút đi thì mới chui ra, cuộc sống rất vất vả, đến khi đình chiến ba má tui
rời xa quê để ra
"Ngoài thành"
là vùng đất mới đầy xa lạ để sinh sống, vùng đất Gò Vấp một địa danh ven đô
(theo các nhà sử học họ cho rằng sở dĩ vùng đất này có tên Gò Vấp là do nơi đây
là vùng gò đồi có cây (Vấp) một cây thân gỗ to cao sinh sống, nên người xưa ráp
hai yếu tố trên để đặt tên cho vùng đất thân thương này).
Nhà cửa cất xong, từ đó
về sau ba má tui cho ra đời thêm (tám trự) nữa cả trai lẫn gái tổng cộng chín
anh chị em trong nhà, cả đống (xây lố cố) như vậy mà thời ấy một mình ba tui đi
làm thì nuôi được cả nhà, cuộc sống tuy không đủ đầy nhưng cũng đắp đổi qua
ngày, vào anh em tôi lớn khôn trên con đường "Đất đỏ" nhiều
kỷ niệm này.
Đường đất đỏ, một con đường
dài chưa đầy một ngàn thước, mà "Danh tiếng" lẫy lừng, nói lẫy
lừng ở đây nó nhiều khía cạnh, tui sẽ dần thể hiện lại cái lẫy lừng này
trong phần dưới đây...
Như đã nói con đường tuy dài
chưa đầy ngàn thước này, (chạy song song dọc theo đường ray xe lửa) nó được
chia theo cách nhận thức của tui một thằng con nít chín mười tuổi như
sau, cuối đường đất đỏ giáp một con đường trải nhựa bởi cái ngã ba bần(Cầu
hang dưới), nơi đây thời Pháp thuộc tui nghe cô bác lớn tuổi kể lại rằng
:
-Ở đây thời Tây mỗi khi nghe
tin họ chuẩn bị đi ruồng, bố ráp, để tìm những người theo kháng chiến họ
sẽ bắt bớ, khi nghe tiếng xe "Nhà binh" thắng lết bánh ngoài lộ
đất đỏ thì bà con chui xuống hầm trốn hết, dân chúng rất sợ mấy ông lính
"Pặc tê Giăng"này vì họ hay làm ẩu, đàn bà con gái là tụi họ
ham lắm bởi các cô gái miền nam tóc dài da trắng, điệu bộ dáng đi thướt
tha nên mấy ông Tây nhất là mấy ông gốc phi châu rất khoái.
Ông kể có hôm vài ba cô gái
chưa kịp dọn đồ đạc để đi trốn thì bị họ bắt, có cô bị hãm hiếp tại
chỗ, có cô thì bị dẫn đi mất đất không biết đâu mà tìm, thân Phận
người dân lúc bấy giờ thật tăm tối, vì ở vùng ven đô gần các chiến khu
như An Phú Đông, Đồng ông Cộ, Bà điểm Hốc môn nên Người Tây nhìn ai cũng là dân
kháng chiến..
Từ ngã ba này chạy lên đến hảng
ép dầu trên đường đất đỏ đám con nít tụi tôi đặt là xóm dưới, xóm của những
người Lao động làm đủ thứ nghề, từ Xích lô máy, mua bán ve chai, V.
v... Nói chung đủ thành phần và phần lớn nhà nào cũng nghèo, trình
độ dân trí thấp từ đó đẻ ra nhiều tệ nạn xã hội như cờ bạc, gái làng
chơi, du đảng, và rất anh chị bự giang hồ về hùng cứ.
Xóm giữa của con đường đất đỏ
là từ hảng ép dầu ( hột cao su để làm xà bông cục) cho đến hẻm lò bánh Ú.
Nhà tui ở trong xóm này, theo nhận định của tui cái xóm này có mức sống trung
bình và trong sinh hoạt hàng ngày chòm xóm rất thân tình, đùm bọc lẫn nhau khi
"Tối lửa tắt đèn", phần đông cũng là dân lao động sống chung với
các gia đình công chức nên dân trí nơi đây hơn xóm dưới đôi chút,
(Tui xin lỗi đây là nhận thức của đứa
con nít ăn chưa no lo chưa tới, mong bà con xóm dưới cũng đừng vì việc
này la rầy tui thì tội nghiệp lắm)
Xóm trên, đây là xóm từ
lò bún chạy dài lên đến tận ngã ba gần "Cầu hang trên" bao gồm khu cư
xá Kiến thiết, đây là khu "Sĩ Quan" theo đúng nghĩa bóng lẫn
nghĩa đen, cư dân nơi đây là các gia đình sĩ quan họ sống trong các biệt thự
song lập có diện tích lớn và có khoảng sân rộng phía trước mỗi căn nhà,
ngày xưa mỗi lần đi học về ngang những căn nhà này, tui ao ước mình được
một lần đặt chân vào những ngôi nhà đó, lúc bấy giờ tôi nghĩ nếu được vậy
thì không còn gì hạnh phúc cho bằng, nhà nào cũng có hàng rào cao bao bọc
khu nhà, ngoài sân và trong nhà đều lát gạch bông loại gạch mà hảng gạch
bông "Đời Tân" sản xuất ( Nghe đâu hảng này do thân phụ ông Nguyễn Tấn
Đời chủ Tín nghĩa ngân hàng lập thành và sau đó ông Nguyễn Tấn Đời tiếp tục duy
trì khi thân phụ ông mất (Chi tiết này không rõ đúng sai nếu các bậc tiền bối
ai biết có sai sót gì xin đính chính giùm), thời đó nhìn loại gạch
này là ta có cảm giác "thấy" mát rượi và vui mắt bởi màu sắc của viên
gạch, vì phần đông nhà cửa lúc bấy giờ một số nhà khá dả họ lót nền bằng gạch
tàu, hoặc tráng xi măng với lớp hồ dầu láng mướt, còn nhà nghèo thì
để nền đất (Coi nghèo vậy mà nền đất rất mát không bị hơi nóng của mặt trời
hắt lên) .
***
Thời bấy giờ đám tụi tui đi học
thì "Lội bộ" khá xa, từ nhà tui đi đến trường "Chánh"
ở đầu trên của chợ Gò vấp quảng đường xa chừng ba cây số, có những ngày mưa gió
thì được ba má lấy miếng nylon trải bàn quấn lên vai làm áo mưa đi đến trường,
ngày đó xe cộ thưa thớt, chủ yếu là xe thổ mộ (Xe ngựa) xe đạp và
vài loại xe gắn máy, khổ biến là xe Gobel, xe Mobiles, xe
Veloxolex
Và xe công cộng có xe đò Liên Hữu chạy
từ chợ bà chiểu về Hốc môn, hoặc xe ô tô buýt vàng chạy từ Gò vấp ra Sài
gòn, tuy vậy chúng tôi ít có dịp nào được đi xe, một là nếu đi xe
thì quá gần, hai là tụi tôi còn nhỏ quá không dám đi xe vì sợ xe chạy lố
sẽ bị lạc đường.
Tui nhớ năm nọ tui học đến lớp
Nhẩt (lớp 5) hiện nay, một bữa nọ tiếng trống trường gõ liên hồi báo hiệu giờ
tan học, cả lớp nhốn nháo hò hét ồn ào như vỡ chợ, cô giáo lấy thước kẻ
nhịp nghe đen đét trên mặt bàn để vãn hồi trật tự.
Xuống sân xếp hàng để ra
về , trong lúc xếp hàng do mấy đứa phía sau tinh nghịch, có ai đó xô đẩy
mạnh phía sau lưng làm tui ngã nhào về phía trước đè trọn lên thân hình của thằng
Võ Minh Trí ( Thằng Trí này dân xóm trên nhà phía sau miếu thờ, nơi đây
ngày xưa trụ sở ấp ở ké), bất ngờ bị tui đè thằng Trí mặt mày đỏ ké vì nổi
sùng, nó chửi tui một trận, kèm theo câu hăm dọa:
-Chút nữa về tới đầu đường (Đất
đỏ) mầy biết tay tao.
Tui miệng thì xin lỗi nó rối
rít, tay thì phủi bụi cái áo trắng của nó bị lấm lem, thằng Trí này
vốn dân "Dữ dằn" , tuy mới có nhiêu tuổi mà muốn làm dân anh chị
nên nó chẳng thèm đoái hoài tới lời xin lỗi của tui, nó dùng tay xô tui
ra và hăm he tiếp:
-Không xin lỗi gì hết
trơn, mầy xô tao té, chút về tới đầu đường tao (quánh) lại
mày.
Nghe thằng quỷ này cứ đòi đánh mình
hoài, suy cho cùng đâu phải lỗi tại tui đâu, cố nhẫn nhịn tui
nở nụ cười cầu tài với nó cũng chẳng ăn thua, tức quá vì bị dồn nén như
chiếc lò xo sẽ bật lại phản ứng lực đã nén lên nó, tui nói cứng lại thằng
Trí:
-Tao hổng có sợ đâu, muốn
quánh nhau thì "Bặc co" tay đôi nha, không giao kêu thêm ai
quánh phụ nha mậy.
Thằng Trí nó cũng thuộc lòng tính
cách của dân "Giang hồ mã thượng" , nó dứt khoát nói:
-Chơi thì chơi chứ sợ gì, hẹn mầy
ngay cái "Phông tên" ( Trụ nước máy công cộng ngày xưa) đó.
Thấy thằng này quyết ăn thua đủ
với mình tui đâm ngán, vì so về hình vóc nó lớn con và khỏe mạnh hơn tui,
còn tui ngoài cái tên thường gọi hàng ngày tụi nhóc trong xóm gắn cho tui thêm
cái biệt danh "Ròm" thì làm cách nào tui đánh thắng thằng quỷ này cho
được, không lẽ từ chối nó sẽ cho là tui hèn nhát, rồi có khi
được "Đàng chân nó lâng đàng đầu" thì khốn khổ cho mình, tui
bèn gật đầu và đưa ngón tay trỏ ra móc ngoéo với thằng Trí để xem như lời chấp
nhận cuộc tỷ thí.
Trên đường về gần tới cái ngã
ba, tui hồi hộp trong lòng dữ lắm, thú thật từ nhỏ đến lúc đó chưa
bao giờ tui đánh nhau hoặc cãi cọ với đứa nào, vậy mà hôm ấy tui sẽ đối mặt
với thằng "Du côn" thứ thiệt, bổng tui nhớ đến hai ông anh tui ở
nhà, tui thầm nghĩ cứ đánh nhau với thằng này một trận tới đâu thì tới,
nếu lỡ làm "Bại tướng" thì tui sẽ "Cầu viện" hai ông anh
mình, nghĩ nhiêu đó lòng tui phấn chấn lên không còn sợ sệt, tuy vậy
khi sắp đến cái "Phông tên" nước tui lại chực nhớ, dọc đầu đường
đất đỏ này, phía bên phải từ nhà của tiệm mỳ (Ba Thằng Cánh) đi dài
dài xuống xóm tui toàn là nhà bà con với thằng Trí này, lúc đánh nhau lỡ
nó kêu cả đám anh em nó ra xin tui "Tí huyết" thì coi như "Tiêu
tán đường", lúc đó Trời cứu may ra còn kịp, chứ hai ông anh
tui có đem viện binh ra chắc cũng tàn chiến cuộc rồi còn gì, đang miên
man tìm kế sách gì cho hay nếu không đánh nhau càng tốt thì thằng Trí đã đứng
ngay cái trụ "Phông tên" nước với gương mặt hầm hầm muốn ăn tươi nuốt
sống tui, chưa kịp phản ứng gì thì thằng này nhào vô đánh tui tới tấp,
bị đánh đau tui quên cả sợ hãi tui cũng vung tay, giơ chân lên đáp trả lại
nó, hai đứa ôm nhau vật xuống vũng nước đỏ au kế bên cái "Phông
tên", quần áo đầu cổ lấm lem không ai có thể nhìn ra hai thằng tui nữa,
cuộc chiến đang bất phân thắng bại bổng tui nghe tiếng Chú Hai "Cắt
chú" la lên :
-Hai thằng bây bỏ ra, học
trò mà quánh nhau giữa đường giữa đường giữa sá không sợ bà con chê cười hả.
Chú Hai tắt máy chiếc xích lô
chú nhảy xuống lôi hai đứa tui dậy, rồi cô Ba, cô Sáu đang hứng nước
ở "Phông tên" cũng chạy đến can ngăn, tuy được kéo ra xa nhưng
thằng Trí còn cay cú nên nó ném một cái nhìn mang hình "Viên đạn" về
phía tui và kèm theo câu nói:
-Chưa, xong đâu nha mậy.
Hẹn mầy bữa khác.
Cũng tại thằng quỷ Trí kiếm
chuyện làm tui về nhà với bộ quần áo đỏ lè như mấy người thổ dân ở Trung
phi, ba tui cho tui một trận với cây chổi lông gà mới mua đau thấu trời
xanh, mặc dù tui có phân bua vì sao xảy ra cớ sự, không cần biết lỗi
phải bên nào ba tui cứ "Tấp bi" lia lịa khiến thằng tui tơi tả như
cái mền rách, má tui thấy con bị đòn đau nhưng can ngăn không được vì ba
tui ổng nóng như Trương phi ai cũng ngán càng.
Tưởng rằng sau chuyện này thì
thằng Trí nó buông tha cho tui, nhưng không, vô lớp nó tìm cách quấy phá
tui, ra chơi nó cũng tìm đến chọc tức, một hôm sau khi thủ sẳn
"Đồ nghề" tui phản ứng lại nó:
-Ê mầy ngon, trưa nay về
xuống hẻm nhà bà Năm Minh ( hẻm vô lò bún nhà dì Hai Huệ) "Bặc co" với
tao tiếp đi.
Như con gà chọi lì đòn,
thằng Trí hăng tiết Vịt nó nhận lời ngay không cần suy nghĩ, cũng giao ước
với nhau chỉ hai thằng tui đánh nhau không có người thứ ba xen vào.
Đến giờ hẹn tui lững thững đi đến
hẻm nọ, thằng Trí và thằng Méo một người anh em bà con nó đứng đó tự bao giờ,
thấy thằng Trí không giữ lời hứa, tui lên tiếng:
- Đã giao kèo lúc sáng rồi sao
mầy còn kéo thằng Méo xuống mần chi, tao không quánh với mầy nữa,
tao dìa.
Thằng Trí thấy vậy nó bèn khích
tướng tui :
-Thằng chết nhát, sợ tao
rồi phải hông, mầy kêu tao bằng Sư phụ đi tao sẽ tha cho.
( Thời đó màn ảnh rộng các rạp chớp
bóng hay chiếu các loại phim Cowboy miền viễn tây Hoa kỳ chiến đấu với mọi da đỏ,
phim ca vũ nhạc Ấn độ và xuất hiện thêm các loại phim chưởng của điện ảnh Hồng
Kong, khi rạp chiếu phim Hỏa thiêu Hồng Liên Tự. Tụi tui thấy các tay hảo
hán hay xưng đại ca khiến thằng Trí nhiễm nặng nên nó muốn làm đại ca của
tui)
Nghe thằng ôn dịch này chê mình
chết nhát, máu nóng trong tui sôi sục lên, tui nhào vô ăn thua đủ với nó
liền, sở dĩ tui dạn dĩ ăn thua đủ với nó là tui được thằng Răng Nhỏ ở xóm
dưới bày cho cái mẹo " Lấy nhu thắng Cương" tui thủ sẳn gói tiêu bột
trong lưng quần, đánh nhau một hồi coi bộ chắc không thắng nổi thằng này
tui bèn tung chiêu độc, tui tháo gói tiêu bột ra quăng vô mặt thằng
Trí, nó đang xung độ vậy mà vướng "Ám khí" của tui bị cay mắt
khiến nó la làng đến thấu cả trời xanh, nhân dịp nó đang oằn oại dưới
đất tui dông mất biệt.
***
Sau trận "Thư
hùng" này, không biết có phải thằng Trí nó "Ngán càng" tui
hay không, tự dưng nó đổi tánh hoàn toàn.
Hôm sau vô lớp, nó không
còn nhìn tui với con mắt kênh kiệu nữa, tui đang làm vệ sinh lớp nó
men lại gần rồi nói điều mà tui chẳng thể nào ngờ thốt ra nơi cửa miệng của thằng
"Du côn" này:
-Nè Phương, cho tao xin lỗi
mầy nha, tao không ăn hiếp mầy nữa đâu, má tao nói bạn học phải yêu
thương với nhau, còn hàng xóm phải chơi với nhau thân thiện không được
đánh lộn như mấy ngày qua.
Tui mừng muốn rơi nước mắt,
tui không ngờ cái thằng ương ngạnh như nó mà chỉ sau một trận đòn "Chí tử"
của tui mà đã cảm hóa được nó, tui thầm cảm ơn thằng Răng nhỏ, nhờ
nó bày chi tui cách dùng "Ám khí tiêu bột" mới trị được thằng
Trí, bằng không thì nó sẽ ăn hiếp tui hà rầm sao tui chịu được.
Thằng Trí, thằng Răng nhỏ
ở xóm tui, giờ tụi nó đã "Theo ông bà" gần chục năm rồi, còn
tui thì tóc bạc da mồi không còn khỏe như xưa nữa, Đường đất đỏ nay đã được
tráng nhựa, nhà cửa mọc lên san sát, cái "Phông tên" nước
ngày xưa cũng đã bị phá bỏ, mỗi khi đi ngang nơi đây tui chạnh nhớ lại diễn
tiến hôm đánh nhau với thằng Trí, bông dưng mắt tui lệ nhòa, tui nhớ
nó nhiều lắm, tuy ngang tàng nhưng biết phục thiện thật đáng quý.
Tui nói thầm như chỉ cho nó nghe:
-Về dưới mầy đừng có ba gai nữa nha
thằng quỷ, mơi mốt tao "xuống" mà biết mầy cũng mang cái tật cũ
là tao trị mầy tới bến luôn đó nghe chưa.
Tui ngước nhìn lên khoảng trời
xanh mênh mông, tui tưởng tượng gương mặt tươi cười của nó với cái răng
khểnh sau khi nghe tui nói nhắn với nó câu trên thật đáng yêu biết dường
nào .
(Hết tập 1. Chiều 11.8.2019)
1 comment:
Đâu ai ngờ hồi đó anh Hai Hùng ngầu dữ hén , dám quánh lộn mà sao gặp lại anh sao em thấy anh hiền khô ,mong anh ra lò tập 2...
Người đọc truyện
Post a Comment